Chương 17: Mày tưởng nó còn chịu mày được bao lâu?

Loạt tiếng xôn xao chen vào suy nghĩ dang dở của Lộ Thanh Trần, cậu ngoái đầu nhìn thử theo phản xạ.

Phương Hà đứng ngay ở chỗ chỉ cách cậu mấy mét, đang thong thả ngoẹo đầu nhìn cậu.

Giờ ăn trưa, một cậu công tử trong hội chia đội chơi polo với Thẩm Quân đã chụp một tấm ảnh Thẩm Quân và Lộ Thanh Trần đang túm tụm ăn chung, rồi đăng lên nhóm ăn chơi tầm mấy chục thành viên, kèm theo một câu: Hôm nay đi chơi bóng gặp phải cao thủ luôn. Ngay lập tức có người trong nhóm hỏi hai cậu này là ai, cậu công tử đáp không quen, tóc xanh là cao thủ polo, bên cạnh thì đi theo tóc xanh, trước kia chưa từng gặp trong giới bao giờ.

Phương Hà tình cờ liếc thấy tin nhắn trong nhóm, mở ảnh ra xem thử cái là hứng khởi hẳn lên.

Lần trước gã gửi ảnh cho bạn trai Lộ Thanh Trần, vốn tưởng là Lộ Thanh Trần sẽ bị đá sớm thôi, nhưng chờ tận mấy ngày vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Gã mò ra chỗ ở của Lộ Thanh Trần, từng ghé ngó nghía mấy lần, phát hiện hàng ngày chỉ có mỗi tên giáo sư ra ngoài, Lộ Thanh Trần trốn tiệt trong nhà không rõ tăm hơi.

An ninh khu vực này rất nghiêm ngặt, gã vẫn chưa đến nỗi bày hẳn vố lớn như kiểu đột nhập bắt cóc công khai chỉ để tóm người, bèn sắp xếp người ra ôm cây đợi thỏ gần đó. Hễ Lộ Thanh Trần ra ngoài một mình là sẽ bị người của gã túm ngay.

Cứ thế chầu chực hơn một tháng trời, cuối cùng cũng ngóng được đến lúc Lộ Thanh Trần ra ngoài, nào ngờ quanh cậu còn đính kèm thêm tận 3 người nữa. Một trong số đó chính là thiếu niên tóc xanh đây, hai người còn lại thì trông giống vệ sĩ.

Mới đầu thuộc hạ của Phương Hà chẳng xem nhóm 3 đây là cái đinh, một thiếu niên chẳng hề xi nhê, hai mống còn lại bảo là vệ sĩ nhưng chúng lạ gì vệ sĩ nữa, vệ sĩ cũng là người, không thể hoàn hảo vô địch được.

Chỉ cần theo sát, rồi sẽ có cơ hội ra tay thôi.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là hai vệ sĩ này cảnh giác đến lạ, bề ngoài trông tầm thường chứ kinh nghiệm rất phong phú, khả năng chống theo dõi thuộc hàng đầu. Thuộc hạ Phương Hà từng thử bám gót xe nhưng đều bị họ cắt đuôi gọn gàng nhẹ tênh. Ở ngoài hai vệ sĩ cũng không rời Lộ Thanh Trần nửa bước, người lạ cơ bản không thể tiếp cận nổi.

Thời gian lần lữa dần, Phương Hà bắt đầu mất kiên nhẫn. Nếu muốn cướp người mà thần không biết quỷ không hay thì đúng là phải tốn sức tìm cơ hội mới may ra.

Mà cơ hội chẳng đến rồi đây à?

Đúng là niềm vui quá bất ngờ!

Trông thấy Phương Hà bước từng bước lại gần, Lộ Thanh Trần còng người lại theo bản năng.

A Hàn tiến lên một bước che chắn trước mặt Lộ Thanh Trần, nhìn người vẫn đang tiếp tục áp sát ở đối diện, sắc mặt lạnh lẽo hẳn đi.

"Lâu lắm không gặp." Phương Hà dừng chân, nở nụ cười đắc ý chắc thắng. Ánh mắt gã lướt qua A Hàn, đăm đăm găm vào người Lộ Thanh Trần, "Giờ mày ngoan ngoãn đi với tao, sau này tao sẽ không bạc đãi mày đâu. Nhưng mày mà cương quyết không biết điều thì tương lai đừng trách tao không biết đường thương hương tiếc ngọc nhé."

Phương Hà chuẩn bị sẵn sàng ra trận, đằng sau có 5 người đi theo, trông tên nào tên nấy đều không phải dạng hiền hậu. A Hàn đứng yên sừng sững, thận trọng giấu Lộ Thanh Trần sau lưng mình thật kín kẽ.

Đám kia chẳng hề để thanh niên đang đứng ngáng đường này vào mắt.

Có hai kẻ xông lên đầu tiên, thử xô A Hàn tránh ra. A Hàn giữ vững vị trí, làm một đòn đá ngang cao chân trái, đạp gãy luôn cánh tay một kẻ trong đó. Sau đó anh ta không hề do dự, lập tức xoay vặn người lên gối chân phải tiếp, hất nốt kẻ còn lại ra.

Hai kẻ này ngã lăn ra đất, đều không bò dậy được nữa.

Cuối cùng đám còn lại cũng phải đánh giá A Hàn hẳn hoi, không đứa nào ngờ nổi người chắn ngang trước mặt đây hoàn toàn không phải vệ sĩ bình thường mà lại là cao thủ Muay Thái, lối đánh ác liệt, khiến đối thủ không thể tiếp cận ở khoảng cách gần.

Phương Hà cũng khá bất ngờ.

Bầu không khí lập tức căng như dây đàn.

"Ôi chao làm sao thế này, có gì mọi người bình tĩnh trao đổi đã ạ!" Đúng lúc này một người đàn ông trung niên dẫn thêm mấy nhân viên vội vã chen vào, trông thấy hai phe đang giương cung bạt kiếm là rõ ngay trong bụng. Hắn bước lại gần Phương Hà, niềm nở cười chào: "Cậu Phương, sao cậu ghé mà không báo trước cho bọn tôi một câu? Bên chúng tôi tiếp đãi chưa được chu đáo, mong cậu thông cảm nhé."

Phương Hà thờ ơ gật đầu, chậm rãi lên tiếng: "Quản lý Hoàng, tôi gặp phải bạn nên muốn tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện ấy mà." Dứt lời gã liếc sang A Hàn, "Cậu bạn này hơi bị bốc đồng, ông xem có phải nên khuyên cậu ta nhường đường tí không?"

Quản lý Hoàng lập tức hiểu ý, hắn có biết Phương Hà, hạng nhân vật nhà giàu khó lòng động chạm, nhưng hai người bên kia thì hắn lại không quen, phỏng đoán chỉ là người bình thường ghé chơi thôi. Cân nhắc đong đếm giữa hai phía, dĩ nhiên hắn sẽ nghiêng về Phương Hà.

"Ha ha, mọi người đều đến chơi ấy mà, đừng để xích mích mất lòng ra." Quản lý Hoàng vừa nói vừa bước sang phía A Hàn, cười giả lả thân thiết, "Cậu này, có việc gì mình cứ ngồi xuống rồi trao đổi, đừng động tay động chân chứ!" Hắn kín đáo ra dấu tay, mấy nhân viên phục vụ phối hợp với đám người của Phương Hà bao vây A Hàn lại.

A Hàn nhanh chóng phán đoán sơ lược tình thế trước mắt, mấy nhân viên phục vụ mới tới chỉ là hạng xoàng, Phương Hà và đám 3 tên còn lại thì tương đối khó nhằn. Muốn đánh gục hết hội này sẽ mất khoảng 5 phút. Nhưng trong lúc anh ta bị cuốn vào trận đấu, rõ ràng Phương Hà sẽ có cơ hội đưa Lộ Thanh Trần đi mất.

Đúng là Phương Hà cũng đang nhăm nhe ý đấy.

A Hàn ra tay nhanh như điện xẹt, khi quản lý Hoàng chỉ còn cách có vài bước, A Hàn bóp ngay lấy cổ hắn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!