Chương 15: Nhưng rồi lại run rẩy xin lỗi trước

Hôm sau Lộ Thanh Trần tỉnh lại vào buổi trưa, bác sĩ Lâm đang thay băng cho cậu.

Nhìn thấy bác sĩ Lâm, cậu không còn đờ đẫn vô cảm như hôm qua nữa mà gần như trắng bệch mặt mũi chỉ trong nháy mắt. Bác sĩ Lâm nhẹ giọng trấn an cậu, giới thiệu mình là bác sĩ, bảo người cậu không còn gì đáng lo quá nữa, thay băng cũng không đau, chịu khó một lát là xong ngay. Thế là cậu yên ắng trở lại, không lên tiếng, không chống đối, có mấy chỗ bôi thuốc đau quá cũng chỉ ra sức nín nhịn.

Bác sĩ Lâm thở dài thêm một tiếng trong bụng.

Thay băng xong xuôi, bác sĩ Lâm ra về.

Lộ Thanh Trần nằm trên giường rất lâu, trong ngoài phòng đều yên ắng khác thường. Cậu thử động đậy người, cuối cùng cũng vịn được vào tường đứng dậy. Cậu chậm chạp đi ra đến cửa, khóa cửa vào, mất thêm một lúc nữa mới lết được vào nhà vệ sinh. Nhìn mình trong gương, nửa bên mặt sưng vù, khóe môi rách, một mắt phù thũng nghiêm trọng, bàn tay cũng băng bó kín như đòn bánh tét.

Cậu hơi đói, mãi chưa ăn gì rồi, đầu óc cũng choáng váng hết cả. Nhưng cậu không dám ra ngoài, cậu không biết liệu còn thứ gì đang chờ mình ngoài kia, thế là cậu vịn vào bồn rửa mặt, vặn vòi nước, lấy cốc súc miệng hứng ít nước rồi uống luôn.

Uống no nước, chờ một lát cho lại sức, cậu mới rề rà nhích dần ra ngoài.

Tình hình tối qua khẩn cấp, Tô Trường Tiện và bác sĩ Lâm bèn đưa cậu vào căn phòng ngủ dành cho khách nằm sát cạnh phòng ngủ chính để tiện xử lý vết thương. Trùng hợp sao việc này cũng thành ra may mắn thay cho Lộ Thanh Trần, hiện giờ e là cậu không ở được một giây nào trong căn phòng chính ngập tràn hơi thở lẫn đồ dùng thuộc về Thẩm Quân Hoài nữa.

Phòng cho khách không có ban công, nhưng có cửa sổ sát đất hình bán cầu, tấm rèm màu xám sẫm to bản dày nặng, kéo hết ra trông cứ như bức màn khổng lồ. Lộ Thanh Trần chui vào bên trong "bức màn" lớn ấy, bọc kín mình lại, lát sau đã nặng nề thiếp đi.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu cậu đã nghe thấy tiếng khóa cửa vặn mở. Cậu biến thành con chim non cảnh giác trước mọi hiểm nguy chưa biết ngoài thế giới, lông vũ khắp mình dựng đứng hết lên, đề phòng dõi theo từng động tĩnh nhỏ nhất. Cửa mở ra, tiếng bước chân lại gần, cuối cùng dừng ở phía ngoài tấm rèm.

Cậu trốn trong rèm, đã dồn hết sức nín thở nhưng vẫn cứ run rẩy không kiểm soát nổi, thậm chí rèm cửa cũng động đậy sột soạt theo. Cậu cảm giác có một bàn tay nắm lấy rèm, rồi kéo sang bên cạnh.

Cậu không chịu nổi nữa thét lên một tiếng khản đặc, lưng đã tì sát vào tường không còn đường lui thêm, thế là chỉ biết chăm chăm dúi đầu ra sau rèm để trốn. Chắc là cậu lại khóc, nước mắt vung vãi nhòe nhoẹt khắp nơi. Hai cánh tay ôm vòng lấy cậu, đại khái sợ làm cậu bị thương nên không dám dùng sức quá mạnh. Cậu vẫn cứ liều mạng tránh, liều mạng kêu, mãi cho đến khi nôn thốc tháo hết chỗ nước vừa uống.

Tất cả hỗn độn ngổn ngang.

Mãi một lúc rất lâu nữa cậu mới bình tĩnh hẳn lại, nhưng vẫn không thể ngẩng đầu lên nhìn mặt Thẩm Quân Hoài.

Cậu ngồi im ở chỗ trốn giữa đống rèm, vùi mặt vào cánh tay, chỉ còn mỗi xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu hở ra phía ngoài. Thẩm Quân Hoài thì ngồi trên giường, hai người trầm mặc đối diện nhau.

"Một năm trước, có… có hai người." Cậu lên tiếng trước, cố gắng hết sức để nói sao cho rành mạch, nhưng khó quá, "Em… bị nhốt trong một căn phòng trên thuyền, bọn họ, bọn họ ép em uống thuốc."

"Em không quen bọn họ…"

"Không biết sao lại thành ra như thế…"

Lời trần thuật đứt quãng rời rạc mất hơn nửa tiếng đồng hồ, không khó để ghép những từ ngữ lẻ tẻ lộn xộn vào bức tranh toàn cảnh.

Tới giờ, bí mật giấu kín hé ra dưới ánh sáng, mọi nghi vấn đều đã có đáp án.

Ánh mặt trời ban trưa rất gắt, mà vẫn không xua nổi mây mù trong phòng.

Thẩm Quân Hoài ngồi, im lìm như pho tượng, không nói một câu nào từ đầu đến cuối. Anh đứng dậy, nhìn lướt qua người đằng sau bức rèm, định ra ngoài. Lúc bước đến cửa bỗng nghe thấy Lộ Thanh Trần thốt lên một câu rất khẽ: "Em xin lỗi."

Anh đứng khựng lại tại chỗ.

Người đang trốn sau rèm vừa mới trải qua màn tai họa, nát tan mặt mũi, nhưng rồi lại run rẩy xin lỗi trước.

Xin lỗi gì cơ chứ? Cậu chẳng có lỗi với bất kì ai, chỉ toàn người khác có lỗi với cậu. Nhưng chẳng thấy một kẻ nào cần xin lỗi đứng ra hết, người không đáng xin lỗi thì lại hoang mang hoảng sợ.

Anh không nói gì nữa, rời khỏi căn phòng khiến mình ngạt thở.

Suốt một thời gian rất dài sau ấy, Lộ Thanh Trần cứ sống mê muội mịt mờ.

Ban ngày cậu ở trong phòng vẽ, đêm thì ngủ tại phòng cho khách.

Cậu không ra ngoài nữa, hàng ngày cô giúp việc theo giờ sẽ ghé nhà nấu ăn, bưng mâm lên đặt ở cửa phòng ngủ tầng 2 rồi ra về. Cậu không chịu xuống phòng khách và phòng ăn mà ăn luôn trong phòng ngủ, ăn xong thì xuống nhà cất bát đũa vào bếp lại. Ngoài việc đó ra cậu sẽ không dễ dàng chịu rời khỏi phòng vẽ và phòng ngủ riêng trên tầng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!