Chương 14: Không để lại cho cậu dù chỉ một đường sống

Màn đêm sâu dần, phòng khách bật đèn ấm áp mờ tối.

Tiếng động cơ xe quen thuộc vang ngoài cửa sổ, Lộ Thanh Trần quẳng cái gối ôm sắp bị bóp bẹt trong lòng đi, rảo bước ra cửa chính.

Cuối cùng cậu cũng chờ được người mình đang mong.

Lộ Thanh Trần đứng ở cửa, nhìn theo Thẩm Quân Hoài xuống xe, bước từng bước về phía mình. Bóng đêm đã che mất gương mặt anh, không phân biệt được rõ biểu cảm.

Dự cảm về nguy cơ của Lộ Thanh Trần chưa bao giờ đúng cả, nhưng lần này cậu bắt được tiểu tiết bất thường đầy chuẩn xác, cậu từng chứng kiến Thẩm Quân Hoài ở rất nhiều trạng thái dáng hình, lạnh nhạt, gắt gỏng, bất khuất cứng rắn, nhưng chưa bao giờ gặp một Thẩm Quân Hoài áp bức đè nén tới độ đóng băng như hôm nay.

"Quân Hoài, anh về rồi à…"

Thẩm Quân Hoài không cho Lộ Thanh Trần nói hết câu. Anh lách người qua với gương mặt vô cảm, rồi duỗi một tay ra lôi cậu vào trong đúng khoảnh khắc cửa đóng sập lại.

Lộ Thanh Trần lảo đảo mấy bước vì bị anh kéo, bụng dưới đập vào sofa. Cậu đau quá oằn cả người lại, đại não còn chưa kịp hoạt động phân tích xem việc gì vừa xảy ra thì một cái tát trời giáng đã nối theo, hung tợn vả thẳng vào mặt cậu.

Đầu óc cậu trống rỗng mất một giây, bầu không khí xung quanh vang rền từng cơn, hình như có chất dịch nong nóng chảy ra từ cả tai lẫn khoang mũi. Cú đánh làm cậu ngã vật ra sàn, mất kiểm soát co giật đùng một cái. Cậu nghiêng mặt, trông thấy Thẩm Quân Hoài đang đứng ngay cạnh cậu, nhìn xuống cậu từ trên cao, nét mặt hờ hững.

Một chiếc điện thoại ném thẳng vào mặt cậu, cậu nhận ra chiếc ốp điện thoại màu đen, nó có khắc hai chữ đầu của hai cái tên, hồi lâu lắm rồi cậu lên cơn lãng mạn, đặt hàng riêng một nghệ sĩ cũng tiếng tăm vừa vừa làm thủ công.

Đấy là điện thoại của Thẩm Quân Hoài.

Điện thoại đập vào mặt cậu rõ mạnh rồi lăn lông lốc sang bên. Giây phút chiếc điện thoại lật ngửa thì màn hình vụt sáng lộ ra một bức ảnh của cậu, cậu tr. ần tr. ụi quỳ nửa người trên giường, đằng sau có cánh tay cơ bắp thô bạo đang bấu vào hông cậu.

Ốp điện thoại rơi tróc mất một mảng sơn, màn hình hắt ra ánh sáng trắng mờ. Mất mấy giây cậu không thể nào thở nổi, đầu óc thì chỉ ngập ngụa những chi tiết bé xíu như chỗ sơn bị trầy trên chiếc ốp điện thoại vừa nãy.

Thẩm Quân Hoài tiến lên một bước, đôi giày da cách mặt cậu chưa tới nửa tấc.

Đến tận lúc này cậu mới biết sợ, tự dưng không hiểu nổi người đang nhìn cậu đây là ai, cũng không hiểu tại sao giờ phút này mình lại ở đây, cơ thể mất nốt cả khả năng nhúc nhích.

Cậu bắt đầu chìm vào những đoạn mê man dài, mắt mở to đờ đẫn trông theo người đang nhìn mình từ trên cao, ánh mắt người ấy như mất hết nhiệt độ, như đang ngó xuống một vật chết. Cậu có quen người này đâu.

Nhưng người nọ vẫn chưa bỏ qua cho cậu.

Người nọ ngồi xổm xuống miết lấy cằm cậu, quan sát dò xét cậu. Lộ Thanh Trần nghĩ chắc chắn cằm mình bị vỡ mất rồi, không thì sao lại đau đến thế. Cậu không nhận ra mình đã khóc, cậu chỉ thấy người nọ chê bai nhấc tay ra, vẩy bớt chỗ nước dính nhớp nháp, có giọt nước văng vào miệng cậu, cậu nếm được vị mặn chát.

Chắc là tại nước mắt trông phiền phức quá, rồi còn làm bẩn tay đối phương. Người nọ có vẻ gắt gỏng, mắm môi mắm lợi đá một phát vào bụng cậu. Sàn gỗ thịt hơi trơn, lực tác động khổng lồ đẩy cậu ra xa, đầu lại đập tiếp vào chân bàn rõ mạnh kêu cái "Rầm" vang dội.

Cậu hoàn toàn không thốt nên lời, không mở được mắt nữa, sợi dây thép đã siết chặt quanh tim, đau đớn khiến cả người run lên bần bật.

Cơ thể bắt đầu co giật trong vô thức, cậu phun ra một ngụm máu, máu vẩy li ti đầy khắp chiếc áo ngủ màu trắng.

Cậu trông thấy người kia tiếp tục lại gần, nhấc chân lên, tì vào cái cổ mảnh dẻ của cậu, như đang cân nhắc xem phải dùng lực mạnh đến đâu mới đạp gãy được xương cổ cậu.

Cuối cùng nỗi sợ hãi tột độ đã khiến cậu phải sụp đổ, thình lình căng họng bật ra thành tiếng ở giây phút sau chót. Nhưng cậu những tưởng mình đã dốc hết sức lực gào lên, thực ra đối phương chỉ nghe được có mấy tiếng "A a" khản đặc lí nhí mà thôi.

Nhưng vậy là đủ.

Đủ để đánh thức cái người đã mất kiểm soát hoàn toàn.

Thẩm Quân Hoài hóa đá tại chỗ.

Anh không xác định nổi liệu người đang nằm im lìm bất động dưới sàn có còn sống. Anh thử duỗi ngón tay ra dè dặt đặt vào dưới mũi Lộ Thanh Trần, hơi thở yếu ớt vẫn đủ nghe thấy. Lúc nhấc tay lên, đầu ngón tay anh sượt qua chỗ máu trên mặt đối phương, cảm giác lạnh căm.

Tô Trường Tiện đã bị đánh thức giày vò hai tối liên tục, chỉ muốn điên luôn. Nhưng lúc chứng kiến cảnh tượng ở nhà Thẩm Quân Hoài thì anh ta gần như nổ tung. Lộ Thanh Trần cuộn tròn dưới sàn, mặt sưng bầm tím một mảng, loang lổ vết máu, cơ thể gầy gò như một miếng giẻ rách, nhìn vào không biết còn sống hay đã chết. Thẩm Quân Hoài thì suy sụp ngồi một bên cách Lộ Thanh Trần vài mét, rũ đầu, chẳng hiểu đang nghĩ gì.

Tô Trường Tiện run tay lấy điện thoại gọi bác sĩ, chật vật lắm cố đọc hết địa chỉ rồi nhào vào kiểm tra tình hình Lộ Thanh Trần ngay. Anh ta không dám động vào cậu vì không biết liệu cậu có bị gãy xương hay tổn thương gì đến nội tạng chưa.

Xong lại lao vào giật lấy cổ áo Thẩm Quân Hoài hỏi: "Chú đánh đấy à? Hả? Chú có bị điên không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!