Chương 6: (Vô Đề)

Khi người khác nhìn hắn, hắn như là bầu trời trong xanh, như làn gió mát, xuất chúng hơn người. Nếu không có đêm đó ở Thanh Châu, ta cũng sẽ nghĩ hắn như vậy.

Nhưng ta vẫn nhớ vào năm đó, mạng sống treo lơ lửng, người nọ nói một câu:

"Nữ nhân đàng hoàng, dùng sự trong sạch, đổi lấy một chiếc màn thầu!"

Trong năm đó, nạn đói hoành hành, một chiếc màn thầu có thể khiến người ta g.i.ế. c lẫn nhau, khiến người ta sẵn sàng bán rẻ bản thân mình. Có người cố gắng vật lộn để sống, nhưng cũng có người chỉ vì thỏa mãn dục vọng mà hạ nhục kẻ khác.

"Thiếu phu nhân! Nếu người còn không đi, Thẩm Ngưng Sương sẽ chiếm mất vị trí của người mất!"

"Còn Ngọc Nhi và Châu Nhi nữa! Sắp nhận nàng ta làm mẹ rồi!"

Tiểu Thúy vội vàng đến mức muốn khóc. Nhưng trong lòng ta lại càng trở nên bình tĩnh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ấy.

Vậy rốt cuộc là ta đã sai ở đâu?

Là vì sống sót mà lừa dối hai vị ở Bùi phủ, hay vì một chiếc màn thầu mà bán rẻ chính mình? Nếu có sự lựa chọn, ai mà không muốn giữ trong sạch mà sống?

Bùi Độ lại còn thanh cao hơn ta vài phần.

"Được rồi Tiểu Thúy, giúp ta thay y phục, ta đã mấy ngày không ăn gì, giờ muốn ăn cơm rồi."

9.

Khi ta đi đến sảnh ngoài dùng cơm thì thấy Thẩm Ngưng Sương đang ngồi ở chỗ ta thường ngồi, cực kỳ kiên nhẫn nói chuyện với Ngọc Nhi.

Bùi Độ ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Châu, bọn họ thật sự giống như những gì Tiểu Thúy nói, giống như một gia đình ba người quây quần hạnh phúc.

Mẹ!

Hai đứa nhỏ thấy ta đến, lập tức vỗ tay chạy tới, đau lòng nhào vào người ta.

Ta xoa đầu chúng,

"Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm đi."

Bùi Châu lại quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Ngưng Sương,

"Đứng lên đi! Đây là chỗ của mẹ mà!"

Thẩm Ngưng Sương mặt mày khó chịu nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười.

"Châu Nhi, con không biết sao? Chỗ này vốn dĩ là của ta, ta và cha con đã ngồi ở đây mười mấy năm rồi."

Bùi Độ hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

Còn Bùi lão gia và Bùi phu nhân thì vội vàng muốn nói gì đó nhưng đã bị một câu của ta ngăn lại.

"Ăn cơm thôi, ngồi ở đâu cũng như nhau."

Ta thuận thế ngồi vào một chỗ trống bên cạnh, tự mình ăn cơm, gắp thức ăn. Ăn xong một bát lại gọi thêm một bát. Bùi lão gia và Bùi phu nhân nhìn ta đã lấy lại khẩu vị như thường lệ, sắc mặt rốt cuộc cũng treo ý cười.

"Người đâu! Mang đùi heo cùng vịt quay mà thiếu phu nhân thích lên đi!"

Ta cong môi cười, Cảm ơn cha mẹ!

Thẩm Ngưng Sương liếc ta một cái đầy khinh bỉ rồi lại tiếp tục nói gì đó với Ngọc Nhi. Châu Nhi lại bỗng nhiên khóc lóc, la hét đòi ăn côn trùng.

Sắc mặt Bùi lão gia và Bùi phu nhân lập tức thay đổi, nhưng thấy cháu gái khóc mãi không ngừng, đành phải sai người mang một đĩa châu chấu chiên lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!