7.
Trong sân, không khí trở nên nặng nề.
"Hay cho một đạo thiên lôi nổ tan trời đất."
"Hay cho một một chuyến mây mưa vật lộn, ngươi thật sự là... thật to gan!"
Bùi Độ mỉa mai nhìn ta chằm chằm. Ta cảm thấy mặt mình hơi đỏ, ước gì có thể tìm được khe hở dưới đất mà chui xuống thì tốt biết bao.
"Bùi công tử thật sự hiểu lầm ta rồi, những lời này là do Bùi lão gia truyền ra, không phải ta..."
Hắn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đột nhiên dừng lại khu vườn rau trước viện. Trước đây nơi này vốn là nơi trồng một cây mai lớn, phong cảnh vô cùng thanh nhã.
Sau này, Bùi lão gia thấy ta suốt ngày chạy ra ngoài ruộng, sợ ta mệt mỏi nên mới sai người chuyển cây mai đi, biến thành từng mảnh đất trồng rau.
Bây giờ bên trái là lúa, bên phải là rau, phía sau còn nhiều loại dưa khác nữa. Quả thật chẳng có chút thanh nhã nào.
Ta nhìn khuôn mặt hắn ngày càng tối tăm, nỗi bất an tỏng lòng ngày càng dâng lên.
Ở đây... ta...
Hắn lại không thèm nghe ta nói, đi thẳng một mạch vào trong nhà. Ta vội vã bước theo vào, lại một tiếng bụp, quỳ thẳng xuống đất.
"Xin... xin lỗi, ta không cố ý lừa gạt lão gia và phu nhân... cũng không phải cố ý chiếm lấy những thứ thuộc về ngài... càng chưa từng nghĩ đến việc tham lam tài sản của nhà họ Bùi..."
Hắn lười biếng liếc mắt qua, ngón tay thon dài rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Ồ? Nếu ngươi không tham lam tiền tài... vậy thì ngươi đến nhà họ Bùi để làm gì?"
"Ngươi thật sự không biết, việc nhà họ Bùi ta nhận hai đứa con của ngươi có ý nghĩa gì sao?"
Ta nghẹn lời mất một lúc,
"Ta chỉ định ăn vài bữa cơm no rồi đi... nhưng..."
Sắc mặt hắn đột ngột lạnh đi.
"Nhưng ngươi thấy nhà họ Bùi giàu có, phú quý, gia tài bạc triệu nên không muốn rời bỏ cuộc sống xa hoa này, ngươi muốn dùng hai đứa con ấy để nuốt trọn gia sản nhà họ Bùi, ngươi muốn nhà họ Bùi chúng ta tuyệt hậu!"
"Đây chính là mưu kế của ngươi."
Ta cảm thấy cổ họng khô khốc, vội vàng lắc đầu,
"Không phải! Không phải như vậy đâu!"
"Ta... ta từ Thanh Châu lên thuyền nhà họ Bùi, ta đã nhặt chiếc nhẫn ngọc của ngài…"
"Ta biết ta rất hèn hạ... cái thai trong bụng không phải của ngài, nhưng lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu để nhà họ Bùi nhận..."
Ta quỳ trước mặt hắn, vành mắt phiếm hồng.
"Nhưng ta chỉ muốn sống... ta... ta quá đói... chỉ cần lấp đầy bụng, ta và con ta... mới có thể sống sót... ta không còn cách nào khác..."
Đầu ngón tay lạnh lẽo bỗng chạm vào cổ ta khiến ta giật mình, cả người run lên.
Ngươi…
Hắn siết chặt cổ ta, ánh mắt lóe lên một tia sát khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!