Lục Tướng quân cười lớn,
"Ha ha ha! Người Bùi gia, ngươi xem đi! Ngươi không muốn thì có người tự tay dâng cho ta, ta thấy ngươi là tự tìm đường chết."
Hắn cầm con dấu lên, nói với Thẩm Văn,
"Ta thấy ngươi là người có tài, sau này ngươi sẽ quản lý tất cả sản nghiệp này cho ta! Cả đám già yếu bệnh tật này đã không còn ích lợi gì cho ta, sẽ giao cho ngươi xử lý!"
Thẩm Văn vội vàng gật đầu,
"Tạ ơn tướng quân! Tạ ơn tướng quân!"
Sau khi bọn chúng rời đi, Bùi lão gia nhổ một ngụm nước bọt về phía Thẩm Văn.
"Thẩm Văn! Bùi gia chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi! Ngươi lại lấy ơn báo oán như vậy là như thế nào!"
Vẻ mặt Thẩm Văn đầy căm hận,
"Chưa từng đối xử tệ bạc với ta? Ta đã làm trâu làm ngựa cho Bùi gia các ngươi, cuối cùng nhận được gì? Nếu các ngươi sớm đồng ý cho Ngưng Sương làm dâu nhà các ngươi thì Bùi Độ đâu đến nỗi phải c.h.ế. t ở Thanh Châu!"
Cả người Bùi lão gia run rẩy, Ngươi... là ngươi!
"Đúng vậy! Chính tay ta làm! Nhưng hắn không chỉ không chết! Mà còn có con! Có con nối dõi rồi, vậy công sức ta bỏ ra làm gì! Các ngươi đừng trách ta! Tất cả đều là do các ngươi ép buộc!"
Ta thấy Bùi lão gia sắc mặt kích động, vội vàng che chắn ông ở sau lưng. Ánh mắt Thẩm Văn lóe lên vẻ tàn nhẫn.
"Đừng lo lắng, rất nhanh các ngươi sẽ được đoàn tụ với nhau thôi!"
15.
Mọi người trong phủ đều cuống cuồng lo lắng, bên ngoài có lính canh gác nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt..
Lão gia và phu nhân ôm lấy Ngọc Nhi và Châu Nhi, kéo chúng ta vào trong viện. Ta nhìn ánh lửa sáng rực bên ngoài chiếu đến đất trời rạng rỡ, lòng tay ta toát mồ hôi lạnh.
Khi quay lại, Bùi lão gia đã cầm một gói đồ nhét vào tay ta. Phu nhân đẩy Ngọc Nhi và Châu Nhi đến trước mặt ta.
"Đào Đào, con mau đi đi."
Trong lúc nói chuyện, Bùi lão gia đã mở con đường bí mật dưới giường chúng ta.
Ta kinh ngạc, Đây... đây là...
"Con đường bí mật này dẫn ra ngoài, Đào Đào, con mau mang Ngọc Nhi và Châu Nhi đi ngay đi!"
Mặt ta trắng bệch,
"Vậy... vậy còn các ngài..."
"Nếu chúng ta đi, Thẩm Văn nhất định sẽ không tha cho các con, con hãy mang theo bọn trẻ đi thật xa!"
Đột nhiên ta nhìn họ bằng ánh mắt kiên quyết rồi nói:
"Cha, mẹ, Bùi Độ không chết."
Hai người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Thật sao!
Ta gật đầu, hôm đó khi biết Bùi Độ bị hạ mị dược, ta đã ném hắn xuống hồ. Chẳng bao lâu sau, đã có ám vệ tìm đến.
"Bùi đại nhân, sao ngài lại ngã ở cùng một chỗ đến tận hai lần? Lại muốn ta tìm cho ngài một mỹ nhân sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!