Khi con trai đơn truyền tám đời của Bùi gia ở Yến Bắc qua đời, ta vác bụng bầu, cầm theo tín vật của hắn, khóc lả đi trước của lớn Bùi phủ.
Vốn định vào xin mấy bữa cơm rồi lẳng lặng chuồn đi, ai ngờ ta lại sinh non.
Lần nữa mở mắt ra đã thấy hai vị kia của Bùi gia, trên tay mỗi người bế một đứa bé, cười đến không khép miệng lại được.
"Giống! Cái mũi này giống, đôi mắt cũng giống!"
Ta: "À… Hay là ở lại thêm một năm nữa?"
Năm thứ hai.
"Bé ngoan! Hai bảo bối như đúc ra từ cùng một khuôn với cha nó vậy!"
Ta: "Hi hi, vậy thì lại ở thêm một năm nữa vậy!"
Năm thứ ba.
Cái gì? Con trai của Bùi gia đột nhiên sống lại rồi sao?
Ta vội vội vàng vàng ôm theo hai nhãi con kia chạy trốn.
Đôi mắt lạnh lẽo như ngọc đen nhìn chằm chằm ba mẹ con chúng ta.
"Nghe nói ta đã có đủ cả trai lẫn gái?"
1.
Vài tháng trước, Thanh Châu gặp nạn châu chấu tràn qua khiến mùa màng thất bát, dân tình lâm vào cảnh đói kém.
Để giành giật sự sống, ta lén lút trèo lên một con thuyền, theo dòng người dạt đến Yến Bắc.
Đói, đói đến hoa mắt chóng mặt.
Ta siết chặt chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trong tay, cắn răng chen qua đám đông, gục ngã trước cổng lớn của Bủi phủ khóc lóc thảm thiết.
Phụ nhân quý phái dẫn đầu nước mắt đầm đìa, vừa trông thấy chiếc nhẫn trong tay ta cùng bụng bầu đã nhô cao, sắc mặt lập tức biến đổi:
"Chiếc nhẫn ngọc này, ngươi lấy từ đâu?"
"Ngươi… bụng ngươi… có quan hệ gì với Độ Nhi?"
Ta bi thương không thốt nên lời, chỉ khóc càng lúc càng dữ dội, sau cùng hoa mắt chóng mặt mà ngất lịm đi.
"Người đâu! Mau! Mau nâng vị cô nương này vào trong!"
Khi bên tai tràn ngập âm thanh hỗn loạn, trong lòng ta lại khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Bởi vì đứa bé trong bụng ta, kỳ thực chẳng hề liên quan gì đến Bùi Độ của nhà họ Bùi cả.
Hôm đó, con thuyền ta lên chính là thuyền của nhà họ Bùi. Để tránh tai mắt, ban ngày ta tránh trong một chiếc rương ở khoang thuyền. Đêm đến mới dám lẻn ra, tìm chút đồ ăn thừa thãi lót bụng.
Một đêm nọ, suýt bị người phát hiện, trong cơn hoảng loạn, ta xông bừa vào một khoang thuyền hoa lệ. Lại vô tình vấp phải một t.h. i t.h. ể nam nhân đã trương phềnh thối rữa, đúc lúc ấy chiếc nhẫn ngọc đã rơi ra.
Thấy chất ngọc quý giá, ta định bụng sau khi lên bờ sẽ mang đến tiệm cầm đồ đổi ít bạc. Nào ngờ đến Yến Bắc rồi mới biết thứ trong tay ta lại là một củ khoai lang nóng bỏng. Thì ra con thuyền ấy là do nhà họ Bùi phái đến Thanh Châu để đón di thể của Bùi Độ trở về quê nhà.
Mà chủ nhân của chiếc nhẫn kia, chính là người nhà họ Bùi ở Yến Bắc.
Họ Bùi ở Yến Bắc là thế gia vọng tộc, môn đình hiển hách. Thái tổ đời đầu từng là thái phó khai quốc, nửa số quan viên trong triều đều từng thụ giáo dưới trướng ông ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!