Chương 9: Cưỡi ngựa

Thành phố điện ảnh về đêm có đôi chút lạnh, vốn dĩ Lâm Đế chỉ còn có một cảnh diễn, nhưng lúc chiều Tiêu Tích vẫn mãi chưa đạt được cảnh diễn thị nữ, hơn nữa đó còn là cảnh diễn cuối cùng của cô ta, nên cứ như vậy mà kéo dài đến tối. Lâm Đế tuy rằng không biểu hiện gì, nhưng khóe môi nhấp khẩn có thể làm cho người khác cảm giác được anh đang không kiên nhẫn.

Anh hơi cúi đầu để chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại cổ áo, tầm mắt lại nhìn về phía Lưu Tử Đồng đang vì quá nhàm chán nên ngủ quên.

Trợ lý thấy anh nhìn liền chạy nhanh đến sửa lại cái chăn nhỏ cho Lưu Tử Đồng.

Vốn dĩ cảnh diễn của Lâm Đế nếu tranh thủ có thể diễn xong lúc chiều.

Lưu Tử Đồng không biết, nhưng mọi người trong đoàn phim người đều biết, buổi tối là thời gian cho Lâm lão sư "hẹn hò", hiện tại lại bị Tiêu Tích kéo xuống như thế, cả buổi diễn lúc trước của Lâm Đế đều uổng phí. Vì vậy hiện tại mỗi người đều cụp đuôi, nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận, Tiêu Tích và một nữ diễn viên khác, đặc biệt là Tiêu Tích, thật sự hoảng hốt.

Sau khi chuyên viên trang điểm sửa sang xong rồi lui ra, Lâm Đế một lần nữa đứng trước ống kính, Tiêu Tích và một nữ diễn viên khác đi tới, thần sắc bất an, xấu hổ.

Lâm Đế cúi đầu kéo tay áo, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tích, bốn mắt đối nhau, mặt Tiêu Tích thoáng ửng hồng, Lâm Đế híp mắt nói: "Cố gắng diễn một lần qua, được chứ?"

Tiêu Tích bị hút vào trong đôi mắt phượng kia liền có chút mất hồn, ngơ ngác.

Lâm Đế thấy cô ta không trả lời, ấn đường nheo lại, không kiên nhẫn, Tiêu Tích chạy nhanh qua nói: "Được.."

Lâm Đế không hé răng.

Tiêu Tích nhỏ giọng nói: "Tôi nhất định sẽ cố gắng."

Lâm Đế dời mắt khỏi cô ta nhìn qua đạo diễn, đạo diễn cười ra dấu OK. Ông và Lâm Đế đã hợp tác qua ba lần, sự ăn ý của hai người là được vun đắp từ đó, đối với ảnh đế trẻ tuổi này đạo diễn tự đáy lòng bội phục, trời sinh Lâm Đế là diễn viên, anh không ngừng cố gắng nâng cao cách diễn của mình, thường thì nhân vật nào anh cũng có thể diễn.

Anh bày ra tư thế, nhân viên phim trường vội vàng tiến lên sắp xếp lại cảnh diễn.

Lâm Đế một thân đế vương hào hùng, Tiêu Tích và thị nữ nhu nhu nhược nhược, từ xưa anh hùng xứng với mỹ nhân huống chi thiên tử, nữ nhân có thể xứng đôi tất nhiên cũng phải là nhân trung long phượng. Hai người đối diện nhau, Tiêu Tích vừa nhìn thấy anh, ánh mắt liền có chút si mê, sự si mê dù cho là thật hay giả, nhưng nó cũng đã đáp ứng cảnh quay.

Đạo diễn nhìn một mạch, cuối cùng cũng diễn đúng.

Những cảnh kế tiếp đều rất thuận lợi, một cái liền qua, cảnh cuối cùng chính là lúc Lâm Đế đưa lưng về phía Tiêu Tích đang đứng, Tiêu Tích sẽ đi qua, từ phía sau ôm lấy eo anh.

Máy quay lại gần.

"Cắt! Rất tốt!" Đạo diễn hô lên một tiếng, các nhân viên trong trường quay đều thở phào, nhân viên cầm camera và phó đạo diễn ngồi bệt xuống đất, một cảnh mà quay đến tận lần thứ ba mươi, tuy rằng tất cả mọi người đều có thói quen sẽ không dễ tức giận như vậy, nhưng lần này thật sự cũng cảm thấy bực bội.

Tiêu Tích khom lưng xin lỗi mọi người trong đoàn, xong lại nhìn về phía Lâm Đế, Lâm Đế đang cởi áo bào, bên trong anh mặc một chiếc áo lót màu trắng nền sam, áo bào cởi xuống đến eo đã lộ ra dáng hình chuẩn. Đi vào phòng hóa trang, một lát sau đã trở ra, Lâm Đế mặc một chiếc áo sơmi và quần dài, kéo tay áo tiến đến nơi nghỉ ngơi, Lưu Tử Đồng còn đang ngủ, cô nghẹo cổ, lúc ấy đèn còn chiếu vào, ngời sáng.

Giống một thiên thần.

Lâm Đế giơ tay vén sợi tóc qua tai cô, giây tiếp theo, khom lưng ôm cả người lên.

Trợ lý vội vàng đón được cái chăn rơi xuống.

Lâm Đế xoay người, nói: "Về khách sạn trước."

Trợ lý: "Dạ!"

Bước chân vội vàng đi ngang qua Tiêu Tích, Tiêu Tích có chút mất mát.

……

Lưu Tử Đồng ngủ rất lâu, khi tỉnh lại có chút mờ mịt, nhất thời không biết mình đang ở đâu, ánh sáng cam từ đèn ngủ trên tủ đầu giường phát sáng, cô chống tay ngồi dậy, ngáp một cái. Lúc này mới nhớ ra mình ngủ quên ở đoàn phim, cô nhìn về phía cửa sổ, kéo nhẹ rèm đang che nhìn ra bên ngoài liền thấy sắc trời một màu đen.

Cô xuống giường, đi đôi dép lê hồng nhạt dưới đất tới cửa phòng, ánh sáng bên ngoài lọt vào một ít.

Cô nheo mắt lại, nhìn thấy Lâm Đế đang ngồi trên sô pha, chân dài bắt chéo nhau, trong tay đang cầm kịch bản, trên sống mũi là chiếc mắt kính có dây xích cổ quái, lúc này trông rất giống bá tước thế kỷ trước. Anh nhướng đôi mắt, khóe môi nhấp nhấp: "Tỉnh rồi?"

Lưu Tử Đồng dựa vào cạnh cửa, cười hỏi: "Anh cận sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!