Tấm thẻ kia tất nhiên Lưu Tử Đồng không nhận, để Lâm Đế làm chủ, đẩy trả về Lâm Trứ. Lâm Trứ nhìn tấm thẻ kia thì trầm mặc hai giây, sau đó mặt không có biểu hiện gì thu về.
Sau khi Lâm Đế thấy anh ta thu lại thì lập tức lấy thẻ của mình ra, là thẻ chính của anh đưa đến trước mặt Lưu Tử Đồng, thấp giọng nói: "Bà xã, em cầm lấy."
Cả bàn đều yên tĩnh.
Lưu Tử Đồng nuốt xuống tổ yến trong miệng, nhìn chằm chằm thẻ của anh, sau đó cô cười với anh, duỗi tay cầm lấy, cô đáp: "Cảm ơn ông xã."
Lâm Đế cảm thấy mĩ mãn, đưa mắt nhìn Lâm Trứ, ánh mắt có vẻ đắc ý.
Lâm Trứ vẫn im lặng ăn chén canh, sau đó lấy thẻ của mình đưa cho Lâm Đế: "Nếu cậu đã tự đưa cho vợ cậu thì anh cho cậu, thế nào…?"
Lâm Đế: "…… Không cần."
Lâm Trứ: "……."
Chuyện tặng thẻ cứ vậy mà kết thúc, hai nhà tiếp tục ăn cơm, Lưu lão gia muốn cùng Lâm Chấn uống ít rượu nhưng Lâm lão gia lại nhìn với vẻ xem thường: "Tôi không thể uống rượu, tự ông uống đi."
"Không uống thì không uống, ai muốn uống cùng ông chứ, tôi uống với con trai tôi!" Lưu lão gia hừ một tiếng, nghiêng người tìm Lưu Kiến Bang, Lưu Kiến Bang nhanh chóng rót rượu cho ông, cũng thấp giọng dặn dò: "Ba không thể uống quá nhiều, chỉ một chút là được."
"Biết rồi, hôm nay ba chỉ cao hứng chút thôi!" Lưu lão gia gật đầu, cầm ly rượu nhỏ lên, chậm rãi uống.
Ở bên cạnh, Lâm Chấn vẫn nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình, theo bản năng nuốt nước miếng, sau lại đưa mắt nhìn Lưu lão gia uống một ly lại một ly. Lúc đó, Lâm lão gia quyết định nhìn về phía Lâm Trứ.
Lâm Trứ vẫn chậm rãi ăn, giống như không nhìn thấy ánh mắt của Lâm lão gia.
Lưu lão gia chép miệng nói: "Rượu này thật sự nhuận họng, rất ngon đấy…."
Lâm Chấn lại nuốt nước miếng xuống, ông nhìn Lưu lão gia chằm chằm, sau lại quay về phía Lâm Trứ một lần nữa.
Lâm Trứ cầm khăn giấy lau khóe môi, uống một ngụm rượu vang đỏ, Lâm Chấn thấp giọng gọi: "Trứ Nhi….."
Lâm Trứ dường như không nghe, anh ta gắp đồ ăn vào chén Lưu Tử Đồng: "Ăn cái này tốt cho em bé."
Lưu Tử Đồng kinh ngạc, nhanh chóng đáp lời: "Cảm ơn anh Lâm tổng."
Lâm Đế ngồi bên cạnh im lặng nhìn, trong lòng hừ một tiếng, sau đó cầm đũa gắp một miếng thịt cho Lưu Tử Đồng. Bên kia, Lâm Chấn một lần nữa lại cất tiếng: "Trứ Nhi…."
Giọng lần này lại lớn hơn trước một chút, đến cả Lưu Tử Đồng cũng nghe thấy, cô ngừng nhai, "ách" một tiếng, xém chút nữa đã phun hết đồ ăn trong miệng ra.
Cô đưa mắt nhìn về phía Lâm Trứ, mặt anh ta vẫn lạnh tanh, cái nickname này quả thật không phù hợp với anh ta một chút nào, đến cả một phản ứng nhỏ anh ta cũng không có, Lưu Tử Đồng ghé vào tai Lâm Đế nói nhỏ: "Anh của anh có nhũ danh vậy nữa ạ? Nhưng cái này lại không giống Lâm Lâm của anh nha?"
Lâm Đế gắp một miếng thịt nhỏ đưa vào trong miệng cô: "Em chú ý đến anh ta làm gì?"
Lưu Tử Đồng: "……" Nhai nhai miếng thịt trong miệng.
Lâm Chấn vẫn chưa từ bỏ ý định, ông gọi thêm hai tiếng "Trứ Nhi", mặc dù Lưu Kiến Bang không cho Lưu lão gia uống nhiều nhưng mỗi lần nhấp một ngụm ông lại chẹp chẹp miệng làm mùi hương bay qua chỗ Lâm Chấn.
Lâm Trứ vẫn không phản ứng ông.
Lâm Chấn lúc này không nhịn được nữa, ông đập tay lên bàn, nói: "Trứ Nhi! Tôi muốn uống một chút rượu!"
Một cái đập tay này làm người trên bàn giật nảy mình, thậm chí Lưu lão gia còn cười ha hả, mặt Lâm Chấn đỏ lên, ông nhìn qua đứa cháu trai cả mặt lạnh của mình: "Lâm Trứ, tôi nói tôi muốn…."
"Không được." Giọng điệu bình tĩnh của Lâm Trứ cất lên, nói ra hai chữ rất có khí phách, chân thật lại đáng tin.
Mà bên này Lưu lão gia vẫn còn cười, Lâm Trứ lại không cho ông uống, Lâm lão gia tức nhưng lại không thể uống, cứng đầu nói: "Anh vẫn sớm nên tìm một đối tượng để thành lập gia đình đi, miễn cho mấy hồi lại đưa thẻ cho em dâu, mấy hồi lại đưa thẻ cho tôi sài! Đó là bởi vì không có ai quản anh đó biết không! Anh sớm muộn cũng sẽ biết được mùi vị của bị quản!"
Toàn bộ bàn ăn im lặng như tờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!