Chương 45: Lâm lão gia tử tỉnh lại

Nói xong liền đi làm, công việc cũng không nhiều lắm, Triệu Lí xuống lầu, đưa tay cùng fans nói chuyện, người đứng ở lầu ba cũng có thể nghe được tiêng hoan hô vỗ tay phía dưới, còn có fan vui đến nỗi giơ tay làm biểu tượng trái tim lên trên lầu, nói to: "Lâm Đế, em yêu anh!"

"Lâm Trứ, em cũng yêu anh!"

"A a a, nam thần của em là anh hùng tái thế!"

"Lâm Lâm, em đưa cho anh trái tim nhỏ của em nè."

"Anh trai, anh nhất định mãi mãi làm diễn viên đấy!"

Mỗi một tiếng hoan hô làm tất cả truyền thông đứng ở dưới cảm động, bọn họ quay qua ghi chụp lại khoảnh khắc này, Triệu Lí bị mấy cô bé quấn lấy cánh tay, anh ta bất đắc dĩ phải nói: "Được rồi, mọi người mau thu dọn hành lý, tôi đưa mọi người qua khách sạn."

Mấy fans lại hỏi: "Lâm Lâm và anh trai anh ấy có thể gặp chúng em được không ạ?"

Triệu Lí dừng một chút, nói: "Đến lúc đó xem thế nào đã, các bạn cứ đến khách sạn nghỉ ngơi trước, nơi này rất lạnh."

"A a a, dạ được, dạ được."

"Lâm Lâm… Anh trai…Yêu hai anh nhiều." các fans ở dưới cứ làm biểu tượng trái tim nhỏ, hôn gió các kiểu, Lưu Tử Đồng dựa vào ngực Lâm Đế, cười với người bên cạnh, nói: "Đều cho anh tình yêu đấy…."

Lâm Đế kéo sát cô lại, ôm chặt cô, thấp giọng nói: "Cho anh cũng là cho em."

Khi cô vừa mới vào cửa, chuyện đầu tiên nhắc nhở anh đó là fans rất vất vả, Lâm Đế biết trong lòng cô cũng thương fans, vô cùng ấm áp.

Lâm Trứ đẩy cửa tiến vào, thấy hai người bọn họ đứng ôm nhau, anh ta cũng chẳng có biểu tình gì, kéo ghế dựa ngồi xuống, mở điện thoại ra đọc tài liệu, Lưu Tử Đồng ngáp một cái, Lâm Đế đưa cô đến một giường trống khác, để cô nằm xuống ngủ một lát, Lưu Tử Đồng chợt nhớ ra chưa gọi điện thoại về cho nhà mình.

Sau khi nằm xuống, cô gọi điện thoại về nhà.

Người nhận điện thoại là Chu Tố Mẫn, Lưu Tử Đồng theo bản năng nhìn về Lâm Đế đang ngồi ở mép giường, Lâm Đế nhướng mày nhìn cô.

Đầu bên kia Chu Tố Mẫn, hỏi: "Tới rồi sao?"

Lưu Tử Đồng đáp: "Dạ, con đến rồi, ông nội ngủ rồi ạ?"

"Ngủ rồi, ba con cũng ngủ luôn rồi, mẹ cũng đang tính đi ngủ." Nghe thấy giọng của Chu Tố Mẫn có chút buồn ngủ, Lưu Tử Đồng dừng một lát, hỏi: "Mẹ, mẹ còn kiên trì với yêu cầu lúc trước không ạ?"

Bên kia, Chu Tố Mẫn trầm mặc, hồi sau mới nói: "Mẹ đi ngủ trước, con cũng ngủ sớm một chút, không còn sớm nữa."

"Dạ." Lưu Tử Đồng cúp điện thoại.

Chu Tố Mẫn cúp điện thoại trước, nghe được tiếng "tút tút" Lưu Tử Đồng liền buông điện thoại ra, che miệng ngáp một cái, Lâm Đế kéo chăn cho cô, nói: "Ngủ đi."

"Dạ." Cô nằm xuống, đưa mắt nhìn Lâm Trứ ngồi một bên vẫn còn đang nhìn điện thoại, Lâm Đế che đôi mắt cô lại, thấp giọng hỏi: "Nhìn cái gì?"

Lưu Tử Đồng cười túm lấy tay anh, nói: "Hai anh không cần ngủ sao?"

Lâm Đế: "Hai người bọn anh sẽ thay phiên nghỉ ngơi."

"Cũng được, em không chịu nổi nữa, em ngủ nhé." Cô rất ít khi thức đêm, lại ngáp thêm một cái, chôn người trong ổ chăn.

Lâm Đế sửa chăn lại cho cô, dựa vào đầu giường nhìn cô.

Lâm Trứ đặt điện thoại xuống, đứng dậy cầm điếu thuốc đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Triệu Lí trở về, hai người gặp mặt nhau, Triệu Lí đối với Lâm Trứ vẫn luôn tôn trọng, dù sao anh ta cũng là đại thần, Triệu Lí vội vàng chào: "Lâm tổng."

Lâm Trứ gật đầu, ngậm điếu thuốc chưa châm đi vào khu hút thuốc.

Triệu Lí đẩy cửa vào, giây tiếp theo lập tức lui ra ngoài, có chút xấu hổ…. Lâm Đế mới vừa rồi cúi đầu hôn lên môi Lưu Tử Đồng, Triệu Lí xoay người đuổi theo Lâm Trứ, "Lâm tổng, chờ tôi với, tôi cũng muốn đi hút thuốc."

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!