Nghe Trang Túc nói xong một loạt câu chửi, biểu tình Lưu Tử Đồng càng sâu thêm, xe vẫn còn dừng ở phía ngoài sân bay, thư ký thì vẫn đang đứng ôm chặt áo khoác run bần bật, Trang Túc nhìn đồng hồ, nói với Lưu Tử Đồng: "Khuya đêm nay tôi phải về lại thành phố Đông rồi, may mắn là cao tốc đi về phía Đông đã vắng người, nếu không đêm nay tôi lại phải ở lại nơi này của cô rồi."
Lưu Tử Đồng nắm chìa khóa trong tay, cười nói: "Không sao, nơi này của tôi có rất nhiều chỗ để ở, cùng về không?"
"Cùng nhau về? Cùng nhau ngủ chung sao?" Trang Túc kề sát vào cô, cười nhìn cô, đúng là vẫn chưa dạy dỗ đủ liền lập tức khôi phục nguyên hình, Lưu Tử Đồng đẩy mặt anh ta ra, nói: "Hợp đồng kia của anh, có sợ không?"
Trang Túc bị nhắc tới hợp đồng liền nhụt chí, tâm tình đùa giỡn cũng chẳng còn, nói: "Tôi đây không sợ, tôi chỉ sợ ba tôi."
Cô thư ký ở một bên lạnh lùng nói: "Nếu không đem chuyện hợp đồng hôm nay Trang tổng gây ra giải quyết, tiền thưởng tháng này của tôi ắt hẳn phải ngâm nước nóng rồi."
Nói xong, cô ấy tiến lên hai ba bước, đứng trước mặt Lưu Tử Đồng, thấp giọng nói: "Lưu tiểu thư, không bằng cô nói một tiếng với chồng cô xem, nhờ anh ấy cho Trang tổng một con đường được không? Đêm nay đến Kim Thành, tôi có thể thức suốt đêm để nói chuyện với anh ấy, tranh thủ ký hợp đồng được không?"
Lưu Tử Đồng nhìn gương mặt trắng bệch vì lạnh của cô thư ký, cười nói: "Chờ anh ấy đến Kim Thành tôi sẽ đem chuyện này nói với anh ấy."
"Được, vậy cảm ơn cô." Thư ký cảm kích, thuận thế trừng mắt liếc nhìn Trang Túc một cái, Trang Túc cười cười, nói: "Vẫn là thư ký của tôi đề ra phương án thích hợp, sao tôi lại không nghĩ đến việc nhờ Lưu tiểu thư nói giúp cơ chứ? Thổi gió bên tai, chuyện gì mà không làm được, đúng không?"
Lưu Tử Đồng mặc kệ anh ta, xoay người đi về phía xe, mở cửa ra, nói: "Tôi đi trước."
"Được."
Ba người tạm biệt nhau ở sân bay, Lưu Tử Đồng trở về bệnh viện.
Chu Tố Mẫn và Lưu Kiến Bang cũng đang ở đó, thấy cô trở về, Chu Tố Mẫn liền hỏi: "Đi đâu đó?"
"Con đi tiễn một người bạn."
Chu Tố Mẫn nghi hoặc nhìn cô, Lưu Tử Đồng và mẹ nhìn nhau, sau đó đi đến chỗ mấy cô em họ đang ngồi, tối hôm qua là Chu Tố Mẫn trực đêm, còn đêm nay vẫn đang có vài người bàn xem ai sẽ ở lại. Mấy năm nay Chu gia phát triển không bằng Lưu gia, lúc đầu Chu Tố Mẫn ở Chu gia không được nổi bật, lúc đó hai người chị của bà rất giỏi, rất xuất sắc, nhưng thời gian dài cũng thay đổi không ít, Lưu gia phát triển ngày càng tốt, Chu Tố Mẫn cũng đang ở trên thuyền, như vậy nước lên thì thuyền cũng lên.
Tối hôm qua mẹ bà nằm viện, Chu Tố Mẫn là người đầu tiên đến bệnh viện, bà cũng là người đầu tiên trực đêm.
Ba chị em kia đều có gia đình riêng không tồi, trong nhà cũng đều có người giúp việc, nhưng người giúp việc trước sau cũng không bằng con gái nhà mình, chuyện thảo luận xem ai đêm nay trực đêm vẫn chưa xong, có ít nhiều muốn thoái thác.
Sắc mặt Chu Tố Mẫn cũng dần trở nên không tốt, bà nói: "Vậy đêm nay vẫn là tôi?"
Câu hỏi này bật ra, hai người chị của bà không trả lời, chỉ cuối đầu vuốt tóc con trai, Chu Tố Mẫn hừ lạnh một tiếng, Lưu Tử Đồng buông mấy quân bài trong tay ra, nói: "Vậy để đêm nay con được không? Dù sao con cũng không có việc gì cả."
Quả thật sắp đến Tết thì sẽ có nhiều thời gian, chỉ cần không có việc gì gấp là được. Cuối cùng việc trực đêm được định ra, là Lưu Tử Đồng, chờ hai người dì kia đi về, phòng bệnh chỉ còn lại một nhà Lưu Tử Đồng, Lưu Kiến Bang nói với Lưu Tử Đồng: "Con về nhà tắm rửa trước đi, ở đây để dì Chu trông coi trước."
"Dạ." Lưu Tử Đồng lười nhác vươn vai, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Chu Tố Mẫn đi theo cô, nói: "Mẹ cũng về nhà lấy ít đồ dùng."
Hai mẹ con đi vào thang máy, Lưu Tử Đồng xoay chìa khóa xe trong tay, Chu Tố Mẫn cầm túi xách, hai người không nói chuyện, lên xe vẫn tiếp tục trầm mặc.
Cho đến khi xe lái ra đến đường lớn, Chu Tố Mẫn mới nói: "Vừa rồi con đi tiễn Lâm Đế đúng chứ?"
Lưu Tử Đồng nắm tay lái, không chút để ý nói: "Dạ đúng."
Chu Tố Mẫn nhíu mày, bà nói: "Con không cần nói bậy với bà ngoại con, hiện tại con với cậu ta cũng chưa định ra cái gì, nếu bà ngoại con…."
"Sao mẹ có thể biết được con không định ra gì chứ?" Phía trước là đèn giao thông, Lưu Tử Đồng dẫm phanh lại, nhìn về phía Chu Tố Mẫn, bên ngoài đèn đường sáng lên, ánh sáng hắt nghiêng vào, Chu Tố Mẫn vẫn không tán đồng: "Con có thể định ra được sao? Con biết cậu ta là người như thế nào sao? Chỉ như thế thôi mà khẳng định cậu ta là người tốt?"
"Mẹ, anh ấy có phải người tốt hay không chẳng lẽ mẹ không biết?" Đây là lần đầu tiên Chu Tố Mẫn và cô công khai nói chuyện này, quan hệ mẹ con chỉ bởi vì Lưu Tử Đồng đến tuổi phải kết hôn làm cho Chu Tố Mẫn vẫn luôn khẩn trương, tìm các mối xem mắt bắt Lưu Tử Đồng đi, mới đầu Lưu Tử Đồng còn có điểm ngốc không hiểu, đi vài lần mới ngộ ra, trong lòng cô kháng cự nhưng không muốn làm mẹ thất vọng, càng không nghĩ cùng bà cãi nhau.
Nhưng kết quả của kháng cự trong lòng chính là cô bắt đầu có chút phản nghịch, suy nghĩ trong lòng và hành vi có chút ngược với Chu Tố mẫn, ngẫu nhiên sẽ có vài lần giận dỗi, vốn dĩ cô gần gũi với ông nội hơn, thời niên thiếu quả thật cô và Chu Tố Mẫn thiếu đi những lần bày tỏ tình cảm với nhau, cho nên đến hiện tại càng đem quan hệ hai người kéo thành hai đường thẳng song song, Lưu Tử Đồng lén làm chút cái gì, Chu Tố Mẫn cũng quản không được.
Chu Tố Mẫn làm cái gì, Lưu Tử Đồng sẽ làm ngược lại, khiến cho thời gian hiểu nhau ngày càng ít, ngược lại thêm nhiều suy nghĩ, phỏng đoán về hành vi của đối phương.
Chu Tố Mẫn cười lạnh: "Mẹ chỉ cần thấy mặt cậu ta thôi cũng đủ biết cậu ta có phải người tốt hay không, Tử Đồng, bụng người cách một lớp da."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!