Chương 38: Đêm 28

Căn nhà này lúc trước là để cho Đỗ Nhu sống, Lâm Đế đa phần đều ở tại tiểu khu Kim Hải, chủ yếu là để Đỗ Nhu có một không gian yên tĩnh, khi Đỗ Nhu dọn đến biệt thự khu Hào Đình chỉ mang theo một ít quần áo, đồ dùng cũng chưa dọn hết, rượu trưng ở quầy cũng chưa lấy đi.

Lưu Tử Đồng nhìn những chai rượu được đặt trên hai tầng, hỏi: "Anh không uống rượu sao lại còn để rượu trong nhà?"

"Lâu lâu sẽ uống hai ly." Anh từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay đặt trên bụng cô, ấm áp, Lưu Tử Đồng nhón chân lấy một chai rượu vang xuống, nhìn thấy rượu này đã được chưng cất rất lâu rồi.

Cô lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn một chai rượu có nồng độ cồn không cao, nhưng đó là chai rượu nho hương vị không tồi, hai người quay trở lại ghế sô pha ngồi xuống, Lâm Đế mở tủ lạnh lấy ra một ít đồ ăn, trước đó dì giúp việc đã để trong đó không ít, ghế sô pha vây quanh bàn trà, hơn nữa lại thấp, nên sau khi ngồi xuống giống như được cố định lại một chỗ, tăng thêm phần ấm áp.

Lưu Tử Đồng khui chai rượu vang ra, cầm qua hai cái ly, rót vào.

Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy vào ly, có mấy giọt vô ý bị bắn ra ngoài, Lưu Tử Đồng đưa cho anh: "Chúc mừng chúng ta yêu nhau."

Đôi mắt Lâm Đế hơi tối đi, anh cụng ly với cô, nói: "Chúc mừng chúng ta lưỡng tình tương duyệt."

Lưu Tử Đồng chống cằm, ánh mắt nồng nàn, rực rỡ lại lấp lánh, cô cười: "Cái này được đấy." Sau đó nâng ly lên, uống một ngụm, Lâm Đế cũng nhìn cô, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, anh duỗi tay, nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của cô kéo qua phía mình, Lưu Tử Đồng tự động nhích lại gần anh, dưới đất là tấm thảm mềm như bông, chân cô chỉ đi đôi tất đen làm lộ nên đôi chân trắng nõn, Lâm Đế lại nhấp một ngụm rượu, giữ chặt cằm cô, mớm cho cô uống.

Lưu Tử Đồng nói: "Năm sau, có thể em sẽ đi theo đoàn của sư huynh để khám bệnh từ thiện."

Tay Lâm Đế đang ôm cô hơi khựng lại, anh nghiêng đầu, lại uống thêm một ngụm rượu, đưa đến miệng cô, nói: "Ừm."

"Anh chờ em về nhé."

Lâm Đế chần chờ một lúc, nâng đầu lên nhìn cô, hỏi: "Em…còn thích sư huynh của em không?"

Lưu Tử Đồng bật cười thành tiếng, cô ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, cầm ly rượu xoay nhẹ, sau đó cũng uống một hơi, cúi đầu, dán lên đôi môi mỏng của Lâm Đế, để anh uống, một chút cũng không rời, chất lỏng màu đỏ theo khóe môi hai người tràn ra, chảy xuống cổ.

Cô thấp giọng nói: "Hiện tại chỉ thích anh thôi."

Trong lòng Lâm Đế thỏa mãn một trận, đầu lưỡi không chút do dự tiến vào miệng cô.

Hai giờ sau. Weibo tê liệt.

Lâm Đế V: T. T~~~~~

"Những dấu sóng lượn ở phía sau gương mặt đó là thế nào vậy??"

"Mị đoán…. ý là có chuyện lãng mạn sao?"

"Lãng mạn?"

"Gần nhất Lâm Lâm hình như có hơi không thích hợp, nếu không phải thất tình thì chính là đang có chuyện tình cảm."

"Đồng ý với lầu trên."

……

Trời đông luôn lạnh lẽo, buổi tối còn lạnh hơn, một bàn tay từ trong chăn vươn ra, cầm lấy điện thoại vẫn luôn reo, cô nhìn thấy cuộc gọi đến, đầu óc tỉnh lại rất nhiều, "Mẹ."

"Còn không về sao?" Chu Tố Mẫn nhìn đồng hồ trên tường, gần 0 giờ.

"Sắp rồi ạ." Lưu Tử Đồng chỉnh lại tiếng nói, cố gắng làm cho âm thanh có phần trong sáng một chút, không lộ ra sơ hở gì, Chu Tố Mẫn cũng không nghĩ nhiều như vậy, bà nói: "Mẹ không ngủ chờ con về đấy."

"Con biết rồi, con về bây giờ đây ạ."

Cúp điện thoại, ném nó ra xa, Lưu Tử Đồng nằm vật lên trên gối, mặt chôn sâu vào, người đàn ông bên cạnh ôm eo cô, từng nụ hôn tinh tế rơi trên mặt cô.

Lưu Tử Đồng cười nói: "Ngứa quá."

Anh nhéo sau lưng cô: "Mệt sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!