Mắt thấy cũng đến giữa trưa, Lưu Tử Đồng nói với La Dịch: "Để cô đưa em về nhà?"
La Dịch: "Tranh của em….."
Lưu Tử Đồng nói: "Cô sẽ giúp em lấy lại."
"Cảm ơn cô." La Dịch lau nước mắt, đứng lên, Lưu Tử Đồng dẫn cậu đi về phía chỗ gửi xe, mở cửa cho cậu lên, tuy nói rằng sẽ giúp cậu lấy lại tranh nhưng khi La Dịch lên xe vẫn mang theo tâm tình nặng nề, Lưu Tử Đồng khởi động xe, chạy ra đường lớn, trên đường nói một vài câu trấn an cậu.
La Dịch vẫn luôn gật đầu, dạ dạ….
Cuối cùng tới địa phận của thôn kia, Lưu Tử Đồng thấy cậu đẩy cửa xe ra, hỏi: "Em sẽ vẫn tiếp tục vẽ tranh chứ?"
Tay La Dịch đang đẩy cửa dừng lại, quay đầu nhìn cô nói: "Cô, để em suy nghĩ lại…."
"Được." Lưu Tử Đồng gật đầu, siết chặt tay lái một chút, nói: "Cô hy vọng em…đừng tự nhốt mình vào nỗi buồn, trên con đường theo đuổi ước mơ luôn có nhiều chông gai cơ mà."
"Dạ." La Dịch gật đầu thật mạnh, lại nhìn sâu vào mắt cô một lúc, sau đó mới đi ra khỏi xe.
Lưu Tử Đồng nhìn cậu đi vào mới lái xe rời đi.
Lang thang không có mục đích trên đường, Lưu Tử Đồng gọi điện thoại cho Lâm Đế.
Vốn tưởng rằng lúc này đang rất bận, không nghĩ đến anh lại bắt máy, sau khi nhấn nút nghe, giọng anh có phần khàn khàn: "Đồng Đồng."
Lưu Tử Đồng nghe được giọng nói của anh, hốc mắt đột nhiên có chút đỏ lên, khóe môi cô cong lên, dùng tay lau nước mắt, nói: "Anh đang bận sao?"
"Bây giờ đang nghỉ ngơi, buổi chiều còn một cuộc phỏng vấn nữa."
Lưu Tử Đồng nói: "Anh phải giữ sức khỏe nhé."
Lâm Đế: "Ừa, em cũng vậy."
Lưu Tử Đồng lái xe dừng ở bên đường, tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Hôm nay sư tỷ của em có tổ chức một buổi triển lãm tranh."
"Anh có nghe."
"Chị ấy….." Lưu Tử Đồng kể lại chuyện hồi sáng này với anh, bên kia Lâm Đế yên lặng lắng nghe, cuối cùng Lưu Tử Đồng nói: "Em cảm giác rằng rất khó để em có thể làm mọi thứ được hoàn mỹ."
Cô vẫn luôn nghĩ phải làm tốt chuyện từ thiện, vẽ thật tốt, dạy dỗ học sinh cũng thật tốt, nhưng sau khi xảy ra chuyện như thế, cô phát hiện chuyện mà bản thân mình có thể làm thực sự quá ít, năng lực của cô có hạn mà thôi.
Lâm Đế nhàn nhạt nói: "Chỉ cần em hoàn mỹ là được."
"Vỏ ốc của mình còn không mang nổi thì có ai lại nghĩ đến chuyện giúp đỡ người khác chứ. Nhưng hiện tại em vẫn đang cố gắng làm, còn làm nhiều năm như thế, em đã rất tốt rồi."
Một bàn tay Lưu Tử Đồng siết chặt tay lái, nói: "Mặc kệ thế nào, em cũng phải tìm được bức tranh của cậu bé đem về."
"Ừ, anh có thể giúp em." Lâm Đế nói.
"Không cần, anh làm việc thật tốt đi."
Lâm Đế nhàn nhạt nói: "Đồng Đồng, hôn anh một cái đi."
Lưu Tử Đồng: "….. Làm sao hôn được ạ?"
"Giống những bạn học nữ ngày nay đấy….."
"MOAH, như vậy ạ?"
Lâm Đế vừa lòng: "Ừa…. Còn có thể hôn thêm một chút nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!