[ Lưu Tử Đồng: Nghỉ bao lâu ạ? ]
[ Lâm: Một lúc. ]
Lưu Tử Đồng nhịn xuống không cười, cô đứng dậy, đi thay một bộ áo ngủ khác, lại sửa sang tóc một chút, quay về giường đắp chăn.
Ước chừng mười lăm phút sau, Lâm Đế lần nữa gọi video đến, click mở thấy cảnh tượng trước mắt, anh ngây ngẩn cả người.
Chần chờ nửa ngày, yết hầu anh giật giật: "….. Bộ đồ ngủ kia đâu rồi?"
Lưu Tử Đồng cười: "Em thay ra rồi, em định mặc để cho anh nhìn, nhưng nghĩ lại bộ đồ ngủ lông xù này vẫn thoải mái hơn ạ."
Màn hình lại lần nữa tối sầm.
[ Lâm: Anh ngủ đây, ngủ ngon. ]
[ Lưu Tử Đồng:…… Lâm Đế!!! ]
Bên kia không trả lời, chắc là đang giận dỗi.
[ Lưu Tử Đồng: Ngày mai không cho gọi video nữa. ]
Video lại lần nữa được gửi yêu cầu tới, Lâm Đế trầm mặc nửa ngày, nói: "Bộ đồ ngủ kia đẹp."
"Phải không ạ?" Lưu Tử Đồng vén tóc, Lâm Đế: "Cho nên em có thể mặc vài lần nữa."
"Dạ, rất có đạo lý."
Lâm Đế: "Cho nên hiện tại em có thể mặc."
"Không được đâu, quá muộn."
"…… Ừm."
……
Thời gian trôi qua mau, Lưu Tử Đồng rốt cuộc vẫn chưa mặc lại cái váy ngủ kia, Lâm Đế cũng không thấy qua, bởi vì bị đuổi cảnh quay, mỗi đêm gần 0 giờ anh mới trở về khách sạn, Lưu Tử Đồng rất ít thức đêm, cho nên không cùng anh gọi video được, nhưng nhắn tin wechat không thiếu, công tác bận rộn càng làm anh nhớ cô.
Cô cũng nhớ anh, chờ đến Tết có thể gặp mặt được rồi.
Bởi vì mùa xuân sang năm Lưu Tử Đồng muốn tổ chức triển lãm tranh nên cả ngày đều nhốt mình ở phòng vẽ, ngẩn ngơ chính là hết một ngày, nếu có thời gian sẽ đi qua thăm Đỗ Nhu, đọc sách cho bà nghe.
Gần tới Tết Nguyên Đán, Lưu Tử Đồng mở một bữa tiệc, tổ chức ở vườn hoa trong nhà, các cô gái độ tuổi hai mươi cười nói đi vào biệt thự, nhìn thấy Chu Tố Mẫn mỗi người đều lễ phép chào hỏi: "Chào dì ạ."
Chu Tố Mẫn mặc bộ sườn xám màu đỏ, cười nói: "Được rồi, trong nhà đều tốt hết chứ?"
"Dạ vẫn tốt ạ. Mẹ của con vẫn thường nhớ cô, nói mọi người lâu rồi không gặp nhau." Minh Ngọc cầm tay bà, cười rất tươi, Chu Tố Mẫn lại cười nói: "Cuối năm mà, chuyện trong nhà tương đối nhiều, nói lại với mẹ con, chờ có thời gian chúng ta lại gặp mặt."
"Dạ được."
Lưu Tử Đồng mặc áo lông trắng với quần jean ra đón người, mọi người thấy cô vừa tới lập tức đi qua, cười nói: "Khó lắm mới được tới nhà cô, đợi lát nữa cô dẫn chúng tôi vào nhà tham quan được không? Chắc là ba cô có không ít đồ tốt đâu nhỉ?"
Lưu Kiến Bang rất thích sưu tầm ngọc thạch, trong nhà có rất nhiều loại ngọc này, Lưu Tử Đồng cười nói: "Được chứ, lại đây."
Cô dẫn mọi người đi qua vườn hoa, tất nhiên để mọi người đến xem phòng tranh của cô, cô đã dọn dẹp lại phòng tranh qua một lần, hai bức tranh của Lâm Đế được đặt ở phía sau, Minh Ngọc kéo mấy bức tranh ra xem, một đám người đi qua, cuối cùng lại kéo ra bức tranh vẽ Lâm Đế kia, oa một tiếng.
Đột nhiên quay đầu lại nhìn Lưu Tử Đồng, nói: "Hai người thật sự có quan hệ sao?"
Lưu Tử Đồng dựa vào cửa, lười biếng cười, không nói, Minh Ngọc hưng phấn cực kỳ, "Hai người đã lên giường chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!