"Ai là đàn ông hoang dã?"
Một bàn tay chống bên sườn Lưu Tử Đồng, giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, Lưu Tử Đồng cầm điều khiển từ xa xoay người, phòng vẽ tranh vẫn chưa được bật đèn, rất tối, cô cười nói: "Ai nói là ai?"
Lâm Đế hơi cúi người, vòng eo thon chắc, khóe môi anh cong cong: "Tôi không nói."
Anh dựa lại gần, tầm mắt hai người cứ nhìn vào nhau, hô hấp vẫn đều đặn, đôi mắt phượng của anh thật sự rất đẹp, trong lòng Lưu Tử Đồng lại nổi lên ý muốn vẽ tranh, đầu ngón tay anh ngả ngớn, nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc trên trán cô từ từ đi xuống, men theo đường cong gương mặt, nâng cằm cô lên….
Lưu Tử Đồng mỉm cười: "Làm gì đấy?"
Lâm Đế nhìn cô… Hai giây sau… Cúi đầu….
Lưu Tử Đồng thoáng cái đã hơi ngồi sụp xuống, trốn thoát khỏi ngón tay anh, Lâm Đế chỉ còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn đâu đây. Lưu Tử Đồng trở tay, kéo mũ của anh xuống, nói: "Tôi vẽ tranh cho anh… Ngồi xuống đi."
Lâm Đế tùy ý cô kéo, bên tai ửng đỏ, "Chân dung của tôi rất quý giá."
"Vậy anh có cho tôi vẽ hay không?" Lưu Tử Đồng đẩy anh ngồi lên ghế, Lâm Đế thoải mái dựa vào, bắt chéo hai chân, chống cằm nhìn cô: "Vẽ, em vẽ đi, tối nay tôi phải ra sân bay rồi…."
"Tôi đưa anh đi." Lưu Tử Đồng đeo tạp dề lên người, màu nước để vẽ tranh cũng được chuẩn bị kỹ càng, đến cái khay đựng màu cũng được rửa sạch, cô ngồi xuống, bật đèn lên, Lâm Đế hơi nhíu mày, Lưu Tử Đồng hỏi: "Chói mắt sao?"
Lâm Đế: "Vẫn tốt." Anh buông tay xuống, nhàn nhạt nhìn cô.
Tuy rằng không nói gì nhưng Lưu Tử Đồng lại đỏ mặt, cô một bên điều chỉnh lại tâm trạng, một bên nhìn anh, bắt đầu những nét phác thảo cơ bản, Lâm Đế di chuyển thân mình, nói: "Tôi nên mặc áo sơ mi chứ nhỉ…."
Lưu Tử Đồng hỏi: "Tại sao phải mặc sơmi?"
Môi Lâm Đế nhếch lên, không trả lời, Lưu Tử Đồng men theo tầm mắt anh thì nhìn thấy bức tranh vẽ bộ dáng gợi cảm kia của anh, mặt lại có chút nóng, cô tiếp tục phác thảo…
Lâm Đế là người mẫu, chỉ một động tác uống nước đơn giản, anh lại tùy ý nâng cằm lộ ra sườn mặt, tất cả đều hoàn mỹ. Lưu Tử Đồng tập trung vẽ, ánh sáng của phòng vẽ tranh rất tốt, bộ dạng cô tập trung vẽ khiến người ta không thể rời mắt được, đôi môi có khi đột nhiên mím lại, sau đó thả lòng, giữa vầng trán vương vấn vài sợi tóc, che khuất đôi mắt, môi đỏ như động đậy, giống như đang nói chuyện….
Lâm Đế cũng rất nghiêm túc mà nhìn.
Anh giơ tay xoa vành tai.
Trong không khí rất ái muội này điện thoại Lưu Tử Đồng đột nhiên vang lên, cô buông bút ra, cầm lấy di động nghe máy, phía bên kia trợ lý của cô khó xử nói: "Chị!!… Bức tranh 《 Hoa lạc trong mơ 》có hai người muốn mua, bọn họ hiện tại đang ở trong văn phòng tìm cách có được…."
Lưu Tử Đồng sửng sốt, hỏi: "Ai?"
"Trợ lý của Trần sư huynh, người còn lại là Triệu Lí. Nhưng người tên Triệu Lí này còn mua hết tất cả những bức tranh khác, làm sao đây ạ? Chị đang ở đâu vậy?"
Nghe tên "Triệu Lí", theo bản năng Lưu Tử Đồng nhìn về phía Lâm Đế, hình như Lâm Đế cũng đã nghe được, đầu ngón tay anh gõ gõ trên tay vịn, Lưu Tử Đồng nói với trợ lý: "Trước mắt em đừng hốt hoảng, để chị tìm hiểu một chút."
Cúp điện thoại, Lưu Tử Đồng ngồi xếp bằng dưới đất nhìn anh.
"Anh bảo Triệu Lí mua tranh của tôi ư?"
"Ừ."
"Anh thích tranh sao?"
"Thích em."…….
Tử Đồng bị anh thình lình thông báo mà sửng sốt, mặt nhanh chóng hồng lên, tim bắt đầu đập nhanh, nói: "Nhưng anh cũng đâu cần mua nhiều tranh như vậy, rất phí tiền."
"Tất cả đều mua…" Anh nói.
"Sao anh không nói với tôi? Tôi có thể tặng cho anh."
Lâm Đế sờ cằm nói: "Em tặng tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!