Đến tối, cô ngồi trước bàn trang điểm nhìn lại chính mình trong gương, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, trên viền váy đính vài viên kim cương nhỏ.
Chiếc váy này là do anh mua nhờ người đem đến cho cô.
Chắc vì anh không muốn mất mặt nên mới mua chiếc váy đắt tiền này cho cô.
Cô vừa bước xuống nhà đã thấy anh đứng trước cổng. Anh mặc một bộ vest trắng trên viền áo cũng đính vài viên kim cương nhỏ, nhìn anh như bạch mã hoàng tử trong cổ tích.
Nhưng trùng hợp vậy sao?
Nhìn... thật giống đồ cặp.
Thấy cô đứng đơ người, anh khẽ cười, bước lại gần cô nói.
- Chùi nước miếng đi.
- Á... Chùi nước...
- cô đưa tay lên miệng mình chùi chùi.
Ách, đâu có nước miếng. Cô lườm tên boss đang tủm tỉm cười.
- Được rồi, không làm trò hề nữa. Đi thôi.
- Anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng của mình nói.
Thấy cô định ngồi ghế sau, anh liền kéo tay cô lên ngồi ghế phụ lái.
Cô ngượng ngùng, giựt tay lại. Người đàn ông này sao hôm nay lại tỏ ra thân mật với cô thế? Không phải anh...
Đột nhiên anh chồm người về phía cô.
Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp nói.
- Boss.... boss... anh... anh làm... gì thế?
- Tôi chỉ cài dây an toàn cho em thôi mà.... chứ em nghĩ tôi định làm gì em?
- anh tà mị nói. Con mèo nhỏ này thật là...
- Tôi... tôi...
- cô ngập ngừng.
Biết nói làm sao? Chả lẽ nói cô nghĩ anh định hôn cô?
- Đây không phải công ty nên không cần gọi tôi là Boss. Cứ gọi Thiên là được.
- Anh chăm chú lái xe nói.
- Nhưng thưa boss, gọi thẳng tên anh, như vậy không tốt lắm đâu.
- Cô lãnh đạm nói.
Thiên? Không phải gọi vậy là quá thân mật rồi sao? Cô đang muốn từ bỏ thứ tình cảm này nên làm ơn đừng cho cô hi vọng nữa.
- Tôi nói có thể là có thể
- Anh nghiêm mặt nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!