Chương 48: (Vô Đề)

"Cơ hội tốt như vậy sao cô không đồng ý?" Đạo diễn hơi buồn bực, mặc kệ là ai, nhiều người cầu một cơ hội trở thành ngôi sao như vậy còn không được, ấy thế mà cô bé này lại bỏ qua.

"Chỉ là không thích thôi." Diễn một bộ phim cô mới biết làm diễn viên cũng không dễ dàng, trong vòng giải trí tốt xấu lẫn lộn cô không muốn giao du với kẻ xấu.

Đạo diễn Lý hình như cảm thấy đáng tiếc, sau khi hai người chào tạm biệt nhau, Nguyên Bảo chuẩn bị về nhà. Lúc cô rời đi lập tức có một người đàn ông đội mũ lén lút đi vào. Hắn nói mấy lời với mấy người ở sân diễn phía trước, sau đó xoay người đi vào tận cùng bên trong.

Người đàn ông ngồi bên trong tao nhã uống rượu đỏ, ngước mắt nhìn người mới đi vào, trong mắt thoáng qua tia khinh thường, "Tốn công tốn sức hẹn tôi đến đây là có chuyện gì?"

Người đàn ông nhìn trái nhìn phải một lúc rồi mới tháo mũ của mình ra. Hắn râu ria xồm xoàm, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt cẩn thận nhưng không khó để nhận ra

- hắn chính là Diệp Hiên đã biến mất từ lâu vẫn đang bị cảnh sát truy bắt.

"Anh nhất định phải giúp tôi, tôi hết đường để đi rồi!" Kéo cánh tay Chung Ly thật chặt như đang kéo lấy một cây cỏ cứu mạng. Ánh mắt hắn vô cùng điên cuồng, giống như tên tội phạm đã đến bước đường cùng. Chung Ly cúi đầu lên nhìn Diệp Hiên trước mặt, "Tại sao tôi phải giúp?"

"Bởi vì Ngôn Sóc hại chết mẹ anh, bởi vì hắn khiến anh thành kẻ tay trắng. Bây giờ tôi không tìm ra ai khác, anh nhất định phải giúp tôi, nhất định!" Hiện tại tất cả mọi người đều đang truy nã hắn ta, hắn biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cảnh sát bắt. Nhưng cứ như vậy mà vào ngục giam, anh không cam lòng. Dù cho anh có phải xuống địa ngục cũng phải kéo Ngôn Sóc xuống địa ngục cùng hắn!

truyện mới nhất chỉ có tại .

Ánh mắt Chung Ly lóe sáng: anh vĩnh viễn nhớ đến lúc ấy mình tràn đầy nhiệt huyết, cho là dựa vào năng lực của mình có thể chậm rãi giúp gia đình từ nghèo khổ đến lúc khá hơn. Anh cho là người mẹ lớn tuổi của anh sẽ kiêu ngạo vì anh, cũng cho rằng tất cả sẽ đi vào nề nếp. Nhưng toàn bộ đều bị Ngôn Sóc hời hợt phá hủy, Ngôn Sóc có tất cả, hiệp ước ban đầu đối với Ngôn Sóc có lẽ không đáng giá một đồng nhưng đối với Chung Ly đó chính là tính mạng của người mẹ!

"Anh chỉ cần... chỉ cần đưa cái này cho Bạch Lạc, nó cũng hận Ngôn Sóc, Ngôn Sóc hại tôi thế nào tôi sẽ trả lại gấp bội cho hắn!"

Chung Ly rút từ trong tay hắn một cái túi màu trắng: ma túy! Có thể dễ dàng hủy diệt một gia đình.

"Ngôn Sóc là một đứa con hiếu thảo, đưa cái này cho cha cậu ta, ông ta dính vào cơn nghiện Ngôn Sóc sẽ không ngồi nhìn mặc kệ." Tràn đầy mong đợi nhìn người đàn ông trước mắt, Diệp Hiên có thể chắc chắn người đàn ông này sẽ đáp ứng thỉnh cầu của mình, bởi vì không ai không muốn trả thù, căm hận sẽ khiến con người ta u mê.

Nhưng anh đã không biết Chung Ly. Chung Ly nở nụ cười lạnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Hiên, hắn đổ thứ bột màu trắng trên mặt đất, sau đó dùng khăn tay lau tay, "Tôi không biết làm những chuyện không có tính người như vậy, cho dù muốn trả thù Ngôn Sóc tôi cũng sẽ quang minh chính đại trả thù! Còn nữa..." Nhìn gương mặt trắng bệch của Diệp Hiên, "Tôi đã báo cảnh sát, bây giờ có lẽ cảnh sát đã tới!"

Chung Ly vừa dứt lời cửa đã bị đẩy ra, hai người cảnh sát đi vào. Diệp Hiên tái mặt, vô cùng kinh ngạc nhìn Chung Ly. Trong khoảnh khắc đó anh ta cho rằng Chung Ly là kẻ điên.....

Buổi tối vốn dĩ Nguyên Bảo muốn ngủ nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại, là từ cục cảnh sát.

"Sao vậy?" BOSS đưa tay ôm cô vào lòng, "Đã muộn rồi còn có điện thoại của ai vậy?"

"Cục cảnh sát." Nguyên Bảo nhìn gò má BOSS, "Bọn họ nói Diệp Hiên đã bị bắt, bảo em qua đó lấy khẩu cung!"

BOSS im lặng một hồ, hôn lên mặt cô, "Đứng lên đi, anh đi với em."

"Ừ."

Trong cục cảnh sát mọi người không phân ngày đêm, trong đại sảnh có mấy tên côn đồ đang ngồi, bên cạnh có mấy cảnh sát nhân dân đang không ngừng quát lớn. Có một người đang đi ra từ bên trong, nhìn Nguyên Bảo cười thân thiện, "Là cô Kim sao, mời đi theo tôi."

Nguyên Bảo với BOSS đi vào, trong nháy mắt khi vào cửa cô nhìn thấy Chung Ly đang ngồi bên cạnh Diệp Hiên nhếch nhác mất hồn.

"Sao anh lại ở đây?"

"Là tôi báo cảnh sát, đương nhiên tôi sẽ ở đây rồi." Chung Ly nở nụ cười nhạt, lúc thấy BOSS ở sau lưng mình thì nụ cười anh ta càng đậm hơn. Ngôn Sóc hơi nhíu mày, không nhìn nữa.

"Bởi vì tòa án muốn thẩm tra xử lý vụ án này, hy vọng cô kể lại chuyện ngày hôm đó một lần. truyện thấy hay các bạn sang . đọc nhé

"Được." Nguyên Bảo ngồi xuống, thành thật kể từ đầu tới đuôi chuyện ngày hôm đó một lần nữa: Diệp Hiên đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như xưa nhưng chắc hẳn hắn rất có bản lĩnh mới có thể trốn lâu như vậy.

"Lần này may có anh đây, người này dám lén mua ma túy, nếu không phải anh đây báo cảnh sát cũng không biết hắn còn gây ra chuyện gì hại người."

"Đó cũng là nghĩa vụ của chúng tôi."

Từ trong đồn cảnh sát đi ra, nhìn bóng lưng cao lớn của Chung Ly, Nguyên Bảo không thể không mở miệng, "Tại sao Diệp Hiên lại mua ma túy?" Bất chấp nguy hiểm hẹn gặp mặt Chung Ly, trong tay còn có ma túy, nhất định là còn có chuyện gì đó chưa được làm rõ. Nói cách khác Chung Ly đã che giấu cảnh sát một vài chuyện.

Chung Ly bật cười, ánh mắt thâm thúy nhìn người đàn ông sau lưng cô, "Ngôn Sóc, cậu lại nợ tôi một món nợ ân tình." Nhìn ánh mắt hơi hạ xuống của Ngôn Sóc, anh ta đi về phía xe mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!