Chương 46: (Vô Đề)

Hai từ mang thai đối với Nguyên Bảo mà nói có hơi xa lạ, chưa nói đến tuổi tác của cô hiện giờ, cô vẫn còn rất nhiều vấn đề cần được giải quyết. Cho nên hiện tại dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể mang thai được! Bên cạnh BOSS đang ngủ rất say, hay khuỷu tay ôm cô chặt chẽ.

Nguyên Bảo ngáp một cái, cô nhắm mắt lại: chuyện sau này để sau này nói.

Hôm nay là buổi cuối cùng của bộ phim, sau khi đóng máy mọi người đều vui vẻ, đạo diễn tiến lên vỗ vai Nguyên Bảo:

"Quả nhiên không nhìn lầm cô, tiếp tục cố gắng nhé."

Vâng, tôi hiểu.

Đạo diễn là một người rất tốt, bình thường giúp đỡ Nguyên Bảo khá nhiều, Nguyên Bảo cũng rất thích vị đạo diễn này.

"Đóng máy rồi, đạo diễn không mời chúng tôi ăn cơm sao?" Mộng Kỳ nói một câu, những người khác cũng ồn ào theo.

Tiểu Tử bước lên kéo vạt áo đạo diễn,

"Tiểu Tử muốn người cho Tiểu Tử ăn cơm."

"Điều đó là chắc chắn rồi." Bế Tiểu Tử lên, Tiểu Tử muốn ăn gì?

"Đạo diễn ăn gì Tiểu Tử ăn nấy." Tiểu Tử miệng lưỡi ngọt xớt chọc vui cả đoàn phim. Hậu trường phim chưa xong, vẫn còn một vài việc cần làm, Nguyên Bảo muốn tham gia một vài hoạt động nhưng BOSS không muốn để cô lộ diện trước truyền thông.

"Đạo diễn, tôi không đi."

"Đi đi, mọi người cùng tụ họp, không sợ ông chủ lớn nhà cô lo lắng đâu."

"Đúng vậy, bây giờ Nguyên Bảo cũng không thể bị quản quá nghiêm." Mộng Kỳ bước lên ôm cánh tay cô,

"Bên ngoài trai đẹp còn nhiều, không thể bị một ông chú lừa gạt được."

"BOSS không phải là ông chú..." Hơi bất bình nhíu mày: BOSS nhà bọn họ đẹp trai như vậy sao có thể là ông chú được.

"Còn nói giúp người ta, bây giờ cũng không thể quá tin đàn ông, không nên để bị lừa Nguyên Bảo bé nhỏ à." Mộng Kỳ nhéo nhéo hai má Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng không để ý lắm, cười cười không nói gì.....

Cuối cùng vẫn không tham gia tụ tập với bọn họ, bây giờ còn sớm Nguyên Bảo chuẩn bị ra về. Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn Đúng lúc đó cô nhìn thấy Lý Lạc Nhi đang bày quầy bán đồ trang sức bên ngoài.

Nguyên Bảo hơi ngạc nhiên, bây giờ trời rất lạnh, cô ấy lại đang ở chung với Vưu Tinh Bân, sao giờ lại ở đây.

Cô Kim?! Lý Lạc Nhi cũng rất ngạc nhiên, cô khom lưng vui vẻ chạy tới,

"Thật sự không ngờ sẽ gặp được cô... Sao cô lại ở đây?"

"Tôi đi ngang qua, cô... bán thứ gì sao?" Cô đưa tay cầm một vài món đồ trang sức nhỏ được làm rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là những cô gái trẻ sẽ thích.

"Cô có muốn lấy một cái không, tôi tặng cô."

Không cần. Nguyên Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, để đồ xuống,

"Trời lạnh thế này sao cô lại bày hàng bán?"

"Tiền thuê quá đắt, tôi không thuê nổi phòng trọ."

Ánh mắt Lý Lạc Nhi hiện vẻ mất mát, giây kế tiếp lại trở nên phấn chấn,

"Đúng rồi cô Kim có thấy anh Dung không? Mỗi ngày tôi đều đi tìm anh ấy, nhưng... bọn họ không biết anh ấy đi đâu."

Cái này... Mắt Nguyên Bảo lóe lên,

"Uất Trì Dung với Dương Dư sang Pháp rồi, có lẽ rất lâu nữa mới có thể quay về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!