Chương 45: (Vô Đề)

"Anh trả lại mẹ cho tôi, anh là hung thủ giết người, kẻ giết người!" Bạch Lạc giống như phát điên, xông lên túm cổ áo anh lắc mạnh.

BOSS lặng lẽ Bạch Lạc nhìn hai mắt đầy máu, anh chậm rãi bẻ từng ngón tay cậu ta xuống, hai mắt tràn đầy lạnh lùng. Một đôi mắt không giống mắt người, mà giống như mắt dã thú, lạnh lùng không có một chút nhiệt độ.

Trong lòng Bạch Lạc đột nhiên sinh ra một dòng khí lạnh, mẹ cậu từng nói anh của cậu là người ưu tú nhất, lợi hại nhất, thiện lương nhất trên thế giới, tất cả đều là gạt người!

Anh ta phải là kẻ tàn nhẫn nhất trên thế giới mới đúng!

"Cậu nhìn kĩ lại đi, mẹ của cậu bị Diệp Hiên hại chết, cậu hận sai người rồi, người cậu nên hận không phải là tôi, cũng không phải là Diệp Hiên." Anh lạnh lùng nâng cái khóe môi.

"Người cậu nên hận phải là bà ta."

Ngón tay thon dài chỉ về hướng Bạch Liên vừa mới qua đời.

"Bà ta vì lợi ích của bản thân mình mà từ bỏ cậu, đương nhiên, bà ta cũng là người đã vứt bỏ tôi, tại sao cậu không hận bà ta? Loại người như bà ta, cho dù chết cũng là trừng phạt đúng tội."

Mẹ ——

Bạch Lạc ngồi thụp xuống trên nền nhà, bi thương khóc. Tiếng khóc bất lực như vậy, cậu ta chỉ là một đứa bé, đối kháng với Ngôn Sóc cường đại, cậu ta chỉ đành bất lực.

Cổ họng Nguyên Bảo có chút chua xót, cô tiến lên muốn đỡ đứa bé kia dậy, lại bị Ngôn Sóc kéo trở về.

BOSS......

"Mỗi người đều phải trải qua những chuyện bi thảm, thống khổ, đây là trưởng thành, đây là số mệnh, có thể đứng lên hay không hoàn toàn dựa vào chính cậu ta."

BOSS cũng trưởng thành như vậy sao?

Thậm chí, quá trình có lẽ còn thống khổ hơn Bạch Lạc nhiều, bị vứt bỏ, không có bất cứ cái gì, cô khe khẽ thở dài một hơi, đúng lúc đó, có hai ccảnh sát đi tới.

"Xin chào, cô là Kim tiểu thư?"

Vâng. Nguyên Bảo đáp một tiếng, nói vài câu với Ngôn Sóc, rồi đi theo họ lấy lời khai.

Diệp Hiên đã chạy thoát, không, phải nói là đã biến mất khỏi thế gian, thậm chí không thể giải thích được sựu biến mất của hắn, cuộc sống những ngày sau đó trôi qua không một chút gợn sóng.

Bạch Lạc trở lại Ngôn gia, sau khi ông Ngôn biết Bạch Liên đã chết, mặc dù nói là không quan tâm, nhưng thân thể lại càng ngày càng suy sụp.

Mùa đông sắp qua đi, mùa đông năm nay không quá lạnh, từng bông tuyết bay múa trên bầu trời, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ.

"Vẫn còn ở đây chờ cậu ta sao?"

Vâng. Nguyên Bảo hút một ngụm trà sữa, chóp mũi xinh xắn hơi hồng hồng.

"Để tôi đứng đợi cùng cô, bây giờ đã khuya lắm rồi." Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh cô. Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết biến đổi thành các màu sắc khác nhau.

Nguyên Bảo thấy thú vị, vươn tay ra hứng, bông tuyết lành lạnh rất nhanh tan ra trong lòng bàn tay cô, một bàn tay lớn hơn đột nhiên nắm lấy tay cô.

Như vậy sẽ lạnh.

Cảm ơn đàn anh. Nguyên Bảo bất động thanh sắc rút tay về, trong lòng có chút không thoải mái.

Cô không phải kẻ ngu, mỗi lần gặp nhau ở tổ diễn xuất, Lâm Thiệu Huy luôn có chút quan tâm quá phận đối với cô.

Cô sống rất hòa đồng với mọi người, ngay cả Minh Kiệt lúc đầu ghét cô, bây giờ cũng đã thành bạn thân, nhưng cô vẫn không thích giao du cùng Lâm Thiệu Huy, đứng gần anh ta có cảm giác rất kỳ quái, khiến cô không thoải mái.

Lâm Thiệu Huy cười cười, không nói gì.

Đến rồi. Nguyên Bảo vứt ly trà sữa vào thùng rác, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng lại bên cạnh cô, BOSS mặc áo gió màu đen càng thêm anh tuấn phi phàm, ánh mắt anh nhàn nhạt lướt qua Lâm Thiệu Huy đứng một bên, rồi tiến lên ôm cô vào trong ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!