Chương 42: (Vô Đề)

Sau khi cơm nước xong trời cũng đã muộn, mọi người chuẩn bị trở về nhà. Gió đêm có chút lạnh, BOSS khoác áo khoác của mình lên người cô: "Đợi tôi, tôi đi lấy xe."

"Vâng." Cô gật đầu đứng nguyên tại chỗ chờ BOSS. Mà ngay lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang lén lút trong một góc không biết đang làm những gì. Nguyên Bảo híp hai mắt lại, vươn tay kéo Dương Dư đang ở bên cạnh.

"Người kia thật kỳ quái."

"Không cần để ý hắn ta." Dương Dư nhàn nhạt nhìn lướt qua, không nói gì.

Một chiếc xe hơi từ từ dừng trước mặt họ. Ngay lúc này, người đàn ông đang ngồi ở một bên ném tàn thuốc trong tay xuống vọt sang bên này, hắn ta ngăn cản xe của Uất Trì Dung. Dương Dư nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì.

Xuyên qua ánh sáng hoàng hôn anh nhìn rõ hình dáng người trước mắt. Khá quen, hơi giống anh trai của Lý Lạc Nhi vào ngày đó. Trong lòng anh cảm thấy cả kinh, một cảm giác xấu tự nhiên trỗi dậy.

Cảm giác thứ sáu của Uất Trì Dung rất chính xác, có chuyện không tốt rồi. Anh trai Lý Lạc Nhi là Lý Uy, bản thân hắn ta là một tên côn đồ, bắt được miếng thịt heo như Uất Trì Dung sao hắn có thể thả ra. Vừa nhìn quần áo trên người Uất Trì Dung cũng biết anh là người không tầm thường, huống chi em gái nhà mình lại có tình có nghĩa với anh, nếu không quấn lấy anh vậy chính là thiên lý bất dung.

"Em rể!!" Nụ cười của Lý Uy rất là bỉ ổi. Nghe được hai chữ này Dương Dư cảm thấy bất mãn. Nguyên Bảo cũng bị kinh sợ, hiện tại đang trình diễn tiết mục gì vậy?

"Đã lâu không gặp. Em rể, hiện tại anh không có tiền, hy vọng...."

"Chờ một chút, anh là ai?" Dương Dư tiến lên kéo Lý Uy ra nhìn hắn ta từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt thoáng qua tia chán ghét: "Anh gọi ai là em rể?"

"Cái cô này là từ đâu tới, tôi cùng em rể tôi nói chuyện liên quan gì đến cô??"

"Ha ha..." Dương Dư cười lạnh một tiếng: "Những lời này nên là tôi nói mới phải. Trong xe là vị hôn phu của tôi, liên quan gì tới anh? Muốn nhận thân thích cũng đừng có nhận bừa." Cô đưa tay muốn mở cửa xe, nhưng hai tay Lý Uy lập tức nắm tay Dương Dư ngăn cản động tác của cô.

"Buông tay!!!" Giọng Dương Dư lập tức trở nên nghiêm túc, khí thế quá mức mãnh liệt khiến Lý Uy ngây người. Bất quá cũng chỉ là một cô gái mà thôi, hắn cười vài tiếng: "Cái gì mà vị hôn thê, vị hôn thê của thiếu gia này là em gái tôi, bà già này đang nói gì vậy."

Bị gọi là bà già, vẻ mặt Dương Dư trở nên lạnh nhạt. Uất Trì Dung cởi dây an toàn xuống xe kéo Dương Dư ra phía sau mình, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn Lý Uy: "Sao anh lại ở chỗ này?"

"Muốn biết thiếu gia cậu ở chỗ nào là một chuyện rất đơn giản." Lý Uy môt bộ cà lơ phất phơ khiến người ta nhìn mà thấy chán ghét.

Nguyên Bảo không kịp phản ứng, BOSS bây giờ còn chưa có tới, nhìn tình hình này rõ ràng là sắp xảy ra chuyện.

"Em gái tôi rất nhớ cậu đấy, hôm nào đến nhà chúng tôi gặp mặt một phen."

Dáng vẻ Lý Uy Như vô cùng thân quen. Chân mày Uất Trì Dung dần dần cau lại, bình sinh anh ghét nhất là người như này.

"A Dung, đây là ai?" Dương Dư kéo vạt áo của anh, không nghĩ tới ăn một bữa cơm mà cũng có nhiều chuyện như vậy.

"Anh trai Lý Lạc Nhi, chính là cô gái ở bệnh viện ngày đó." Huyệt thái dương nhảy lên bình bịch, quả nhiên cơm của BOSS đại nhân người phàm tục như bọn họ không thể ăn được, không ngờ lại xuất hiện tình huống này.

Lý Lạc Nhi!!

Thời điểm Dương Dư nghe được cái tên này thì trở nên im lặng. Nhìn dáng vẻ khổ sở của vị hôn phu, xem ra hai người này đã quấn lấy nhau thật lâu rồi.

Nguyên Bảo nhìn ba người đang giằng co thì nhăn mày lại.

Trong phim truyền hình thường diễn là: Anh trai Lý Lạc Nhi trời sinh tính tình vô lại, là người chỉ biết ăn chơi. Lý Lạc Nhi vì người anh trai này mà nhận được không ít phiền toái, thật không ngờ nhanh như vậy đã quấn lấy Uất Trì Dung thiếu gia rồi.

"Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi thôi." Uất Trì Dung lôi kéo Dương Dư muốn lên xe, nhưng Lý Uy không muốn cứ như vậy mà bỏ qua. Nếu hắn không lấy được chút ngon ngọt không phải là mất công đến đây sao? Thân thể mập mạp chắn trước cửa xe, vẻ mặt như hung thần ác sát vừa nhìn đã biết đây là người phiền phức.

"Tôi nói này em rể, cậu không thể như vậy. Em gái tôi cũng sắp gả cho cậu rồi, xem xét đến việc nó chăm sóc cậu lâu như vậy, dù sao cũng phải có tiền thù lao chứ."

"Anh nghĩ sai rồi. Thứ nhất tôi không phải em rể của anh, giữa chúng tôi không hề có bất kỳ quan hệ gì. Còn nữa, lúc trước tôi đã đưa hết tiền viện phí cho em gái của anh, vì vậy các người cũng đừng tới làm phiền tôi nữa. Nếu không tôi sẽ có biện pháp xử lý các người."

"Cái gì? Cậu đưa tiền cho nó rồi hả?" Lý Uy kêu lên một tiếng. Con ngươi đảo lòng vòng, hắn kéo lại cánh tay của Uất Trì Dung: "Không được, vấn đề tiền bạc sao có thể nói như vậy? Đây là vị hôn thê của cậu đi. Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng là một người có tên tuổi, nếu mọi người biết được cậu làm loạn ở bên ngoài thì đối với danh tiếng của cậu sẽ không tốt, lúc đó cậu sẽ gặp xui xẻo." Nếu phương pháp nhận thân thích không được, vậy thì trực tiếp uy hiếp.

Chỉ là Lý Uy này đầu óc có chút vấn đề, mặc dù thoạt nhìn Uất Trì Dung là một người tính tình dễ chịu dễ dàng nắn bóp, nhưng thế nào đi nữa cũng là người trên thương trường, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua. Anh giễu cợt cười cười: "Lá gan anh rất lớn, nhưng anh đã tìm nhầm người. Cho anh ba giây để cút khỏi tầm mắt của tôi, nếu không tôi sẽ khiến anh biến mất vĩnh viễn."

"Dọa ai vậy!!" Lý Uy đột nhiên lên giọng: "Thương nhân các người dám nói như vậy, cũng không nhìn xem tôi là ai..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!