Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi Nguyên Bảo kết thúc một ngày đóng phim mệt mỏi thì trời cũng đã khuya lắm rồi, từ chối lời mời cùng nhau ăn khuya của bọn họ, đứng lẳng lặng dưới đèn đường chờ BOSS. Hôm nay thật ra cô có chút buồn bực, cái người Minh Kiệt đó đối với cô không hề có thiện cảm, nhìn Nguyên Bảo với ánh mắt tràn đầy giễu cợt và khinh thường.

Nhưng Minh Kiệt này quả thật rất lợi hại, anh ta nhập vai rất nhanh, trong chớp mắt khi vừa bấm máy anh ta liền từ nam chính trong phim thần tượng biến thành chàng thanh niên si tình không biết ăn nói, cũng bởi vì Minh Kiệt đến trễ cho nên hôm nay chỉ quay được có hai phân cảnh.

Có lẽ minh tinh bây giờ tương đối đều có tài năng cả, cô liền hít sâu một hơi, sau đó xoa xoa hai gò má của mình, bây giờ đã sắp vào thu rồi, nên thời tiết vào đêm đã hơi se se lạnh. Nguyên Bảo dậm dậm chân, rồi đưa mắt nhìn quanh, đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở trước mặt của cô, Nguyên Bảo vui mừng, nhưng lập tức liền thất vọng, biển xe này không phải là biển xe của BOSS.

Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt dịu dàng, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy cũng nhuộm một tầng ánh sáng nhu hòa, xem ra đặc biệt hòa nhã, anh nhìn Nguyên Bảo cười cười, đưa tay mở cửa xe bước xuống: "Nhà của cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà, một mình cô ở bên ngoài không được an toàn cho lắm."

"Không cần đâu, lát nữa sẽ có người tới đón tôi." Cô lắc đầu từ chối, lại nhìn xung quanh một chút, bóng tối bao trùm khắp nơi, cực kỳ vắng vẻ, không có một bóng người.

"Đợi người sao?"

"Vâng." Cô không nói thêm gì, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

"Vậy thì vào trong xe chờ đi, ở bên ngoài rất lạnh, chờ người của cô đến đón thì tôi sẽ đi."

"Không cần đâu." Lại tiếp tục cự tuyệt lần nữa, nếu để cho BOSS nhìn thấy cô và những người đàn ông khác ở chung một chỗ, nếu nhìn thấy liền lột da cô ra là cái chắc.

"Sợ cái gì chứ." Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tôi cũng không phải là người xấu."

"Đàn anh hiểu lầm rồi." Nguyên Bảo bối rối vuôt vuôt tóc của mình giải thích: "Anh ấy lập tức tới đây bây giờ, đàn anh cứ đi trước đi, buổi tối lái xe phải chú ý an toàn."

"Được rồi." Lâm Thiệu Huy trầm mặc một lát, không muốn miễn cưỡng cô nữa, xoay người đi ra xe, tuy nhiên cũng không hề rời khỏi đó. Nguyên Bảo nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa, một lát sau, một chiếc xe ô tô màu đen khác từ từ dừng lại trước mặt cô, cửa xe được mở ra một người đàn ông cao lớn bước xuống.

Vành mắt của Nguyên Bảo liền cong cong, nhào tới gọi: "BOSS."

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Anh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của Nguyên Bảo, ra sức xoa nhẹ mấy cái hỏi: "Có lạnh không?" Anh cởi áo khoác của mình ra, trùm lên người của Nguyên Bảo giải thích: "Công ty có rất nhiều chuyện phải xử lý, quên khuấy đi mất."

"Em biết rồi." kéo áo của Ngôn Sóc, cô cũng không để tâm, trên mặt vẫn còn cười ngây ngô.

"Đi thôi." Ngôn Sóc cười cười, ôm Nguyên Bảo vào lòng, mà ngay lúc này, anh liền nhìn thấy một chiếc xe cùng màu xe với mình đỗ ở đó liền hỏi: "Ai vậy?"

"Đàn anh trong đoàn phim." Cô đơn giản giải thích, sau đó kéo cánh tay của BOSS nói: "Em đói lắm, về nhà thôi."

"Được." Ánh mắt Ngôn Sóc trở nên nhu hòa, nhìn lướt qua chiếc xe kia, mang theo vài tia sắc lạnh, sau đó đẩy Nguyên Bảo vào trong xe.

Lúc này tâm tình của Lâm Thiệu Huy có chút phức tạp. Anh ta cảm thấy mình rất thích cô gái nhỏ này, rất linh hoạt khéo léo, cũng rất có lễ phép, không mang dáng vẻ phô trương như những người mới vào nghề. Cho dù Minh Kiệt có làm khó cô, cô cũng oán thán nửa lời, anh biết bản thân mình như thế này có chút buồn cười, dù sao mới chỉ quen biết một ngày, người ta lại còn là một cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi, thế mà...... Sống đến từng tuổi này, anh khó tìm được một người mình có cảm tình như vậy.

Người đến đón cô ấy không giống như cha cô ấy, lại càng không giống với bạn trai, mặc dù không thấy rõ dáng vẻ của người kia, nhưng tuổi tác có vẻ không khác anh là mấy, toàn thân tất cả đều là hàng hiệu. Cho nên......

Được rồi, sao anh lại có ý nghĩ như vậy chứ, nhưng nếu không nghi ngờ thì mới kỳ lạ, dù sao còn trẻ như vậy, một cô gái mười mấy tuổi không đi học lại đi đóng phim? Anh tự trào cười cười, nổ máy, bỏ đi ý niệm mới vừa nhen nhóm........

BOSS là một người đàn ông vô cùng tốt, mỗi khi về nhà liền làm một bàn ăn ngon, Nguyên Bảo liền nhào vào ăn như hổ đói, giải quyết hết sạch không chừa lại cái gì, sau khi ăn xong liền hài lòng ợ lên một cái rồi mới nói: "Thức ăn BOSS nấu bao giờ cũng ngon nhất, cơm hộp của đoàn làm phim thật quá khó ăn."

Ánh mắt của Ngôn Sóc thoáng qua một tia đau lòng, từ lúc Nguyên Bảo vừa mới bắt đầu theo anh đều được ăn ngon mặc đẹp, không phải chịu vất vả mệt mỏi, cũng không bao giờ bị đói bụng. Anh cảm thấy người phụ nữ của mình phải đặt ở trong nhà để cưng chiều, chỉ là anh thật vẫn không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra tình trạng như vậy.

"Ăn no rồi sao?"

"Vâng." Cô gật đầu trả lời, sau đó liền ngáp một cái: "Em buồn ngủ quá."

"Vậy thì đi ngủ thôi." Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, tiến lên ôm lấy Nguyên Bảo, cúi đầu nhìn gương mặt nho nhỏ kia: "Nếu cực khổ quá thì cũng không cần làm nữa, tiền vi phạm hợp đồng anh vẫn có thể trả nổi."

"Đừng!" Cô rất là kiên định lắc lắc đầu nói tiếp: "BOSS, nếu người hợp tác với anh đột nhiên vi phạm hợp đồng thì anh sẽ làm thế nào."

"Không có khả năng này!" Giọng của BOSS vô cùng dứt khoát "Họ sẽ không có đủ tiền để bồi thường cho anh!"

Nguyên Bảo"......"

"Kim Nguyên Bảo, em đã lâu không thèm để ý đến tôi rồi." Ngôn Sóc êm ái đặt cô lên giường, sau đó liền đè lên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!