Chương 33: (Vô Đề)

Nguyên Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô nhẹ nhàng lật người, lại cảm giác toàn thân đau nhức, cô nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, trí nhớ lúc trước toàn bộ hiện về: cô nhớ mình ở cùng BOSS ân ái với nhau, sau đó...... Sau đó...... Không sai, cô hết pin nên tự động tắt máy!

Sắc mặt Nguyên Bảo lập tức đen thui, máy sạc điện của cô đã kết nối vào rồi, và Nguyên Bảo vẫn còn ở trong phòng BOSS, thân thể của cũng thoải mái hơn trước, nhìn kiểu này chắc BOSS đã dọn dẹp sạch sẽ cho cô, Nguyên Bảo ngại ngùng vùi đầu vào trong chăn, BOSS quả nhiên là người đàn ông tốt, chỉ là, nếu cô không có điện thì BOSS ắt hẳn phải thông dâm với tử thi sao?

Nhưng BOSS nhà bọn họ chắc chắn sẽ không làm chuyện cầm thú như vậy đây.

"Tỉnh chưa?" Cửa chầm chậm bị người nào đó đẩy ra, Ngôn Sóc đi vào.

"BOSS, anh có khỏe không?" Cô đem mình trùm kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt để nhìn Ngôn Sóc.

Cái này không nhắc thì cũng may, vừa nhắc đến thì bản thân anh có chút khó chịu, trong đôi mắt kia rõ ràng đang viết "Tôi rất bất mãn, tôi rất rất chưa thỏa mãn dục vọng."

"Có đói bụng không? Thời gian em ngủ hơi lâu."

"Hiện tại là mấy giờ rồi?"

"Sắp đến giờ ăn tối rồi." BOSS đi tới, kéo tấm chăn trên người cô.

Nguyên Bảo nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của BOSS, vẻ mặt của cô càng thêm mất tự nhiên: "BOSS....."

"Ừ, thế nào?"

"Thật xin lỗi." Nguyên Bảo ấm ức nhìn anh, sau đó con ngươi đảo vào: "Thời khắc mấu chốt mà lại không có điện tuyệt đối không phải nguyên nhân của em đâu, nếu không bọn mình lại một lần nữa nhé, em sẽ cắm sạc điện luôn vậy." Nói xong, đem cái dây sạc đằng sau mông đưa ra cho Ngôn Sóc xem.

Hiện tai Ngôn Sóc như bị nội thương, chẳng lẽ về sau bọn họ làm chuyện đấy đều phải kèm theo một cái dây, đùa gì thế: "Nguyên Bảo." Ngôn Sóc cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô: "Em chừng nào mới biến thành người bình thường đây?"

"Em không biết." Ánh mắt cô dần dần ảm đảm, mình bây giờ là cái dạng người không ra người mà ma cũng chả ra ma, lúc ấy biến thành máy là được rồi, ai nghĩ lại thêm việc biến thành người, phía đằng sau còn dẫn theo ổ điện, sạc điện không lấy tiền hay là thế nào chứ.

Ngôn Sóc thấy rõ ràng khuôn mặt bi thương của cô, trong lòng không khỏi dâng lên sự tự trách: "Tôi không nên hỏi em cái này, dọn dẹp lại rồi đứng lên đi, bọn mình đi ra ngoài ăn cơm, sáng sớm ngày mai thì về nhà nhé."

"Dạ."

Nguyên Bảo đổi một bộ quần áo, đi theo BOSS xuống lầu, chân cô như nhũn ra vậy, bước đi cũng có chút khó khăn, BOSS ở một bên đỡ cô, vừa đi chậm rãi xuống lầu, thằng ngốc Bạch Lạc kia lúc nhìn thấy Ngôn Sóc thì cuối đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, ông cụ hình như cũng rất vui vẻ, nên sắc mặt của ông cũng khá lên không ít.

"Ngồi xuống ăn cơm đi."

"Ba, ngày mai bọn con phải về."

"Về thì về thôi." Ông Ngôn cẩu thả phất tay "Công ty quan trọng hơn mà, nhưng cháu nội vẫn phải có." Nói xong, ý vị sâu xa nhìn Nguyên Bảo một cái, Nguyên Bảo trợn to hai mắt của mình, nhiệt độ tự dưng tăng cao.

Ngôn Sóc cười thấp vài tiếng: "Con biết rồi." Ánh mắt của anh lại rơi vào người Bạch Lạc đang ngồi một bên: "Ngày mai con cũng sẽ mang cậu ta đi theo."

"Coi như hết đi." Ngón tay ông Ngôn hơi run rẩy, trên khuôn mặt già nua hiện ra ý không dẽ dàng hiểu được: "Để nó ở lại phụng bồi ta đi, đứa trẻ này cũng thật đáng thương, hình dáng của nó cũng giống con khi còn trẻ." Hình như đang nghĩ tới hình dáng của Ngôn Sóc khi còn nhỏ, ánh mắt Ngôn Sóc nhìn Bạch Lạc mang theo chút ý thương người.

Ngôn Sóc cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.

Nguyên Bảo cảm thấy không công bằng giùm cho BOSS: coi như Bạch Lạc là con trai của Bạch Liên, coi như Bạch Liên là là người phụ nữ ông ấy yêu thương, nhưng cũng không thể không bận tâm đến cảm nhận của Ngôn Sóc được, Nguyên Bảo đột nhiên cảm thấy BOSS nhà mình lại khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, rõ ràng là một người đàn ông tốt như vậy, chung quy lại mang trên lưng rất nhiều thứ.....

Cơm nước xong xuôi Nguyên Bảo đi vườn hoa để tiêu hóa bớt cơm, mà Ngôn Sóc hầu như cứ ở bên cạnh cô nhưng không nói gì cả.

"Bảo Bạch Lạc ở đây có được không?"

Ngôn Sóc suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng: "Ông cụ nhìn rất vui là được rồi."

"Vậy có vui không?" Ngôn Sóc vừa dứt lời, cô cũng không vừa lòng mở miệng, cô quay đầu lại nhìn về phía anh, đôi mắt màu đen mang theo sự khó chịu cũng nỗi không cam lòng, Nguyên Bảo nhìn ra anh ghét Bạch Lạc nhiều chừng nào, nhưng dĩ nhiên vẫn phải để Bạch Lạc ở lại nhà họ Ngôn, ở lại bên cạnh công cụ, chuyện này đối với một ai đi chăng nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng tiếp nhận.

Ngôn Sóc nhếch khóe môi, anh tiến lên ôm lấy cô: "Như vậy cũng tốt, không có gì mà vui với không vui cả, ông cụ ở chỗ này có một người bạn để nói chuyện phiếm, tôi cũng yên tâm."

Tuyệt đối là lời nói trái lương tâm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!