Chương 14: (Vô Đề)

Cả một đoạn đường xe đi rất an ổn, sắc mặt BOSS so với ngày thương không có gì lạ thường, nhưng Nguyên Bảo thì cảm thấy tâm trạng BOSS không ổn, so với quá khứ đều không tốt!

Nhưng bây giờ Nguyên Bảo đang rối loạn trong mớ bòng bong: người phụ nữ vừa rồi là ai, nếu là người tình của BOSS thì hơi lớn tuổi; chẳng lẽ là người tình của ba BOSS? Còn cái tên A Lạc trong miệng bà ta nữa là sao đây? Một đống ngổn ngang khiến cho Nguyên Bảo cực kỳ ưu sầu!

Xe BOSS đang đi về hướng nào đó không phải về nha, chỉ thấy hai dòng người hai bên đường ngày càng thưa thớt, cây cối lại càng ngày càng tươi tốt.

Rốt cuộc, Nguyên Bảo vẫn không nhịn được:

"BOSS, chúng ta đi đâu?" Cô ngồi trong không gian ảo cắn cắn móng tay, thuộc tính của thân thể ngày càng thấp đi với nguyên nhân bị đói, chỉ là Nguyên Bảo không một chút lo lắng, ngược lại tiếp tục hưởng thụ mấy cảm giác tuyệt vời giống như con người.

Thật tốt, cô còn có thể đói ~

BOSS không trả lời, nhìn về phía cô bé Lolita ngây ngô trong màn hinh:

"Có phải đói bụng rồi không?"

Không sao!

Nguyên Bảo sảng khoái phất tay, sau đó hấp ta hấp tấp chạy về phía trước, bàn tay béo múp đặt lên màn hình

"BOSS, chúng ta phải đi đâu à?"

Đến đó cô sẽ biết!

BOSS lại nhìn cô một cái

"Thật sự không sao? Không ăn có thể sống được không?"

"Cảm giác đói bụng được lắm!" Ánh mắt Nguyên Bảo híp thành một đường thẳng

"Thật nhớ cái cảm giác này, giống như khi mình còn ở ngoài đời thực vậy!"

BOSS nghe xong lời của cô thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mặt mày dần dần giản ra: Ngốc nghếch.....

Ước chừng qua hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa chính một căn biệt thự vô cùng tráng lệ, BOSS nhấn còi xe, một lát sau, xe chậm rãi tiến vào trong......

Căn nhà này được xây ở núi, vừa an tĩnh vừa đẹp, BOSS rất ít khi trở về đây.....

Anh đi vào sân vườn trồng đầy hoa, một cụ già tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh đang con người tưới nước cho cây cỏ......

Ba...... BOSS cung kính gọi một tiếng, khí thế cũng còn cao ngạo như trước.

Ba?

Ba BOSS?

Nguyên Bảo có chút kích động, sau đó muốn chui ra nhìn người ba trong truyền thuyết của BOSS, BOSS cúi đầu, tựa như đang uy hiếp cô, sau đó Nguyên Bảo ép ham muốn xuống,......

"Tiểu Sóc à con......" Bóng dáng kia từ từ xoay người lại, đôi chân hình như không được linh hoạt cho lắm, mỗi bước đi đều run rẩy.

"Cẩn thận một chút......" BOSS đi tới giữ ông.

"Nghĩ sao mà lại về nhà vậy? Ở công ty không bận sao?"

"Trở lại xem người như thế nào ạ!" BOSS đẩy cái xe lăn qua, ông lão ngồi xuống rồi thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn rất mệt mỏi.

Nguyên Bảo nhìn dáng vẻ của ông lão, mặc dù già nua rồi, nhưng hình dáng vẫn rất cương nghị, tròng mắt mang màu xanh dương thâm thúy, một cái nhìn cũng đã biết được máu mũ chân chính, mà BOSS rõ ràng rất giống, chỉ là, so với trong tưởng tượng thì có vẻ ba BOSS hơi bị già......

"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!