Chương 46: Thần kinh đại điều

Edit: heoxingxing

Beta: An Dĩnh Hy

Cuối cùng kết quả là Cố Phán Nhi xụ mặt xuống để cho Cố Thanh bôi thuốc, tuy rằng Cố Phán Nhi cảm thấy thực ra không có chuyện gì lớn, chỉ cần dùng năng lực của mình chữa trị vài ngày là tốt rồi. Bất quá đã có rượu thuốc để dùng, Cố Phán Nhi vẫn là thử dùng một chút, mùi tanh trong cơ thể kia năng lực vẫn là chỉ để dùng dưỡng nội tạng tương đối tốt.

Vết thương bị lần này tuy nhiên có chút nghiêm trọng, bất quá Cố Phán Nhi cho rằng thực đáng giá, nghĩ đến đại xà đen bóng kia, nước miếng của Cố Phán Nhi đều sắp chảy xuống rồi, một nồi hầm này vết thương cũng có thể tốt lên một nửa, huống chi còn có loại xà lan này cũng là một loại dược liệu.

Bôi thuốc xong rồi hai người liền ra ngoài ăn cơm, có điều Cố Phán Nhi hiện không có áo nào thích hợp mặc, chỉ có thể mặc lại cái áo rách trên người kia. Mùi rượu thuốc trên người có mùi rất nồng, lại thêm áo bị rách, xa xa đã bị An Thị ngửi thấy mùi thuốc, đôi mắt mở to rưng rưng nước một mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi bị nhìn đến run run, nổi hết da gà, da đầu căng ra một cái mà tê dại

Quả nhiên, xem đến viết thương sau lưng của Cố Phán Nhi, An Thị "ô ô" mà khóc nước nở lên, đôi mắt như không cần tiên "bạch bạch" rơi xuống, Cố Thanh vẻ muốn an ủi nhưng vô dụng.

Cố Phán Nhi nổi hết da gà nhanh chóng và cơm, đầu một chút cũng không ngẩng lên, sợ nhìn đến vẻ yếu đuối của An Thị kia đều không nhịn được mà cười sặc sụa.

Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi chỉ lo ăn không lo an ủi mẫu thân một chút, tức khắc không vui, trừng mắt nói: " Cái bà nương điên ngươi chỉ biết ăn, không thấy nương ta đang khóc sao? Ngươi an ủi một chút thì chết à!"

Điên mất! Cố Phán Nhi ra vẻ mặt bi thương chọc chọc chiếc đũa: " Bị thương là ta phải không? Ta đâu có khóc!"

Cố Thanh: "……"

An thị: "……"

Lời này nói thật có đạo lý, Cố Thanh nhất thời cứng họng không nói được gì. An Thị mắt to ngập nước chớp chớp, cảm thấy con dâu nói rất có đạo lý, nhưng vừa thấy vết thương trên người con dâu, vẫn là không nhịn được mà khóc, vậy phải làm sao?

" Ô ô, Nha đầu ngươi sau lưng có đau không?" An Thị vừa lau nước mắt vừa hỏi.

Cố Phán Nhi vẻ mặt trầm trọng: " Sau lưng ta cũng không đau lắm, nhưng ta trứng rất đau!"

An Thị vẻ mặt kinh dị: "Trứng? Cái gì trứng?"

Cố Phán Nhi kéo miệng lên, đen mặt nói: " Khuôn mặt, vừa ăn vội quá, đem quai hàm cắn phải rồi!"

An Thị tức khắc không khóc nữa, nhanh chóng thay Cố Phán Nhi lại lấp đầy chén cơm đã hết, đáng thương nói: "Nhà vẫn còn gạo, ngươi ăn chậm một chút, không cần vội, nếu không còn gạo nhà ta vẫn còn bột mỳ, nương hấp màn thầu cho ngươi ăn, hay là để Thanh nhi mua thịt cho ngươi ăn, không cần ăn thịt quai hàm, sẽ rất đau!"

Thật đúng là bão to, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh!

Cố Thanh thần sắc cổ quái nhìn Cố Phán Nhi một cái, lại liếc mắt an ủi An Thị một cái, dứt khoát ngồi xuống ăn cơm, đều giữa trưa rồi, bữa sáng cũng chưa ăn, chính hắn cũng đói quá rồi.

Chỉ là mới ăn được mấy miếng, Cố Thanh đột nhiên cứng đờ, khóe miêng hung hăng run rẩy vài cái.

Cố Phán Nhi nhìn đến sắc mặt Cố Thanh có bộ dạng dị thường, kỳ quái nói: " Này, ngươi cũng sẽ không cắn quai hàm chứ?"

Cố Thanh nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Cố Phán Nhi một cái: " Ai cần ngươi lo!"

Cố Phán Nhi tức khắc liền vui vẻ, vừa nãy chỉ là giả vờ cắn vào quai hàm mà thôi, không nghĩ tới tiểu tướng công ngốc như vậy, nếu không thấy bộ dạng hắn tức giận như vậy, nàng thật muốn hỏi hắn tự mình cắn mình cảm thấy như thế nào.

Lúc hai người ăn cơm thường nhìn chằm chằm đối phương, một người nghiến răng nghiến lợi, người kia nhăn mày nhíu mắt, An Thị nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng vẫn là lo cho Cố Phán Nhi, bởi vì một nửa sau lưng là màu xanh tím, vết thương bình thường căn bản không đến nỗi nghiêm trọng, vừa nhìn liền thay nàng cảm thấy đau.

" Ăn cơm xong đem con rắn cùng hai con gà hầm với nhau, nhất định rất bổ!" nghĩ tới một nồi long phượng thịt canh ngon lành, Cố Phán Nhi nước miếng chảy ra, lại nhìn cơm nhạt chè thanh trên bàn, đột nhiên liền ăn ít một chút, nghĩ một chút xem có nên để bụng tối ăn thịt ngon.

Cố thanh nghĩ tới con rắn kia, cả người run lên, nhe răng: " Thứ đồ đáng sợ như vậy ngươi cũng dám ăn?"

Cố Phán Nhi liếc hán một cái: "Ngươi chưa ăn qua xà sao?"

Cố Thanh rất muốn phản bác, tìm không ra lời nào để phản bác, ở nông thôn nhà nghèo có mấy ai được ăn qua rắn? Lúc đói, chỉ muốn có đồ gì có thể ăn là đều cho vào miệng, lại đừng nói đến rắn vẫn là đại bổ

Cố Thanh chính mình tự nhiên chưa ăn qua nhiều đồ ăn, cho nên hắn mới to gan đi bắt, An Thị cũng càng không nhắc đến nữa. Nhưng trẻ con trong thôn có tặng hắn vài lần, có một lần là Tam Nha tặng hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!