Edit: Heoxingxing
Beta: Cáo Nhỏ
Cố Thanh tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn một cái, cách khá xa vẫn còn do dự mà dừng lại, đến khi cùng Cố Phán Nhi mới tiếp tục chạy, trong miệng mắng vài câu.
Cố Phán Nhi cảm thấy tiểu tướng công có tố chất nhút nhát, nhưng lúc này cảm thấy sự bộc phát của tiểu tướng công không tồi, ngày thường đi bộ nhiều hơn một chút tiểu tướng công đều thở không ra hơi đột nhiên có thể chạy hung dữ mạnh mẽ như vậy, thậm chí đều không cần nghỉ ngơi, hơn nữa trên gay còn cầm đồ vật, lại ít cũng khoảng năm cân (đã đổi sang kg).
Kết quả là Cố Phán Nhi cảm thấy thể chất của tiểu tướng công không tồi, có thể dốc sức khai quật ra.
Cố Thanh chạy như điên ở phía trước không biết sự tính toán của người nào đó, thế cho nên sau mỗi ngày mệt mỏi nghĩ đến lúc ngón tay động cũng không muốn động đều đang hối hận, lúc đó không nên chạy nhanh như vậy thì tốt rồi.
Đối với Cố Thanh bị quỷ đuổi dường như chạy vội, Cố Phán Nhi tốc độ tương đối chậm một chút, không phải Cố Phán Nhi không muốn đuổi theo, trong đầu cũng muốn đùa dai dọa Cố Thanh, chỉ là Cố Phán Nhi không có cách nào đi nhanh hơn, chịu nội thương thực ra đang nghiêm trọng hơn một chút, đi nhanh hơn một chút nội tạng liền giống như bị xé rách, đau đến toát cả mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Có điều bởi vì mặt tương đối đen, cho nên tới nhợt cũng chỉ là tương đối trắng hơn một chút mà thôi, cũng không quá rõ ràng.
Cố Thanh rất nhanh đã chạy về đến nhà, lúc vào cửa xa xa nhìn Cố Phán Nhi ở đằng sau, lại nhìn đến một con đại xà đen bóng cuốn quanh trên người nàng, hai chân có chút mềm nhũn, phản xạ muốn đóng cửa lại.
Không phải chưa từng nhìn thấy rắn, nhưng đại xà lớn lên quỷ dị đáng sợ kia, Cố Thanh vẫn là nhìn thấy lần đầu tiên.
Cho dù là một con rắn chết, nhìn thôi cũng khiến người tâm sinh ớn lạnh, cả người âm u lạnh lẽo.
Cố Thanh không rõ tại sao lại như vậy, có điều nếu để Cố Phán Nhi biết được, nhất định sẽ nói với hắn đây là một loại đe dọa lớn, một loại sức mạnh vô hình bộc phát trên người. Mà cái sức mạnh cường đại này đơn giản ở trên người có võ công cao cường, ví như đế vương trên người có địa vị cao quý, chỉ sợ là trên cơ thể người bình thường, sức mạnh đế vương không thể xem thường.
Không biết đại hắc xà và xà lan tồn tại được bao lâu, ít nhất đã có chút linh tính, đã không thể dùng ánh mắt dã thú để nhìn, không kém hơn so với một cao thủ võ lâm.
Cố Phán Nhi có thể đánh gục, đều dựa vào may mắn, nếu không thì thật sự đã một mình đánh lại được, nói không chừng không phải đối thủ của đại xà.
Cố Phán Nhi mang đại xà vào trong thôn, có thể dọa những người trên đường chết khiếp, so với Cố Thanh vẫn còn không bằng. Cố Thanh mắt nhìn thẳng, mới không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cửa nhà. Nếu là cách nhà xa một chút, nàng không chừng không thể kiên trì được nữa, dẫu sao bị nội thương, thân thể vẫn không thể đeo nổi thứ gì một trăm cân (đã đổi thành kg).
Mới vừa vào cửa, Cố Phán Nhi ném đại xà ở trong sân, sau đó đem một dây lớn con mồi ném xuống, sau đó đeo sọt vào trong lều, cửa trước mặt Cố Thanh "phanh" một tiếng đóng lại.
Cố Thanh vốn dĩ sợ hãi, không nghĩ Cố Phán Nhi phản ứng như vậy, có thể thấy Cố Phán Nhi trực tiếp đi vào trong lều, trong lòng không hiểu sao quýnh lên, không yên tâm đến trước của gõ: "Uy, bà nương điên, ngươi không sao chứ?"
Cố Phán Nhi bỏ cái sọt xuống, đang muốn cởi bỏ quần áo để xem vết thương, liền nghe được Cố Thanh gọi cửa, chần chừ một chút trở lời: " Không sao, người đi xem nương đã nấu cơm xong chưa, lát nữa ta ra ăn."
Cố Thanh "nga" một tiếng, nhưng lại không đi, trong lòng cảm thấy Cố Phán Nhi có chút không đúng, nhìn lại đại xà đáng sợ kia, mí mắt ngăn không được hung hăng nhảy lên, con rắn này vừa nhìn trông rất đáng sợ, bà nương điên này khi đánh rắn không phải đã bị thương rồi chứ?
Rắn này có phải có độc không? Bà nương điên này không phải đã bị trúng độc rồi chứ?
Cố Thanh phút chốc trong lòng trở nên khẩn trương, càng không yên tâm, mà trong phòng lúc này truyền ra một tiếng "tê", Cố Thanh trong lòng càng căng thẳng, vội vàng gõ cửa: "Uy, ta hỏi người thật sự không sao chứ?"
" Ngươi đều nói ta không có việc gì, ta còn có thể có chuyện gì, ở một bên chơi.... tê!"
Cố Phán Nhi thật ra mạnh miệng nói không việc gì, nhưng là khi cởi áo không cẩn thận đụng phải vết thương ở sau lưng, đau đến nhe răng nhếch mép, trách không được khi đeo cái sọt cảm thấy sau lưng rất đau, hóa ra áo đều bị rách rồi, cởi ra còn mang theo vết máu. Tuy rằng máu ra không nhiều, nhưng không chịu nổi thương nặng sau lưng, nhẹ nhàng một chút đều đau không chịu được.
Không biết sau lưng thế nào, tự mình không thể nhìn thấy, thật là phiền phức.
Càng phiền hơn khi tiểu tướng công vẫn đứng trước cửa làm gì, hại nàng đau không dám kêu to ra tiếng, đúng là tên phiền phức.
Tuy rằng Cố Phán Nhi đang kiềm chế, nhưng Cố Thanh vẫn ở đó không nghe một tiếng "tê" không đúng, càng không nguyện ý rời đi, lại dùng lực gõ cửa: " Bà nương điên mở cửa cho ta, ta muốn vào!"
" Ta đang thay quần áo, ngươi cũng muốn vào?"
" Ngươi lấy quần áo ở đâu thay? Đừng tưởng ta không biết, bộ quần áo trên người ngươi vẫn là mặc của ta! Đồ lắm lời, mở cửa nhanh cho ta, không ta sẽ phá cửa xông vào."
" Thân, ta không có mặc quần áo, ngươi xác định muốn vào?"
"..... Tại sao lại không vào, ngươi là vợ của ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!