Edit: An Dĩnh Hy
Cố Phán Nhi hái đủ số dược, nhìn lên bầu trời, không còn sớm nữa, bụng cũng đói đến hoảng, liền tính chuyện trở về, vừa xoay người đi tầm mắt lơ đãng liếc đến một chỗ, nhịn không được hét lên một tiếng.
Một tảng đá hình con rùa đứng trên mặt đất, bốn chân chôn sâu bên dưới, đầu há mồm hướng lên trời, phía dưới con rùa mặt đất bị lõm vào tạo thành một cái huyệt động tự nhiên. Huyệt động này không sâu lắm, liếc mắt một cái có thể nhìn đến cuối hang, ở cuối huyệt động có một cụm những thứ dường như là nấm, nhưng cụm "nấm" này lại đang phát ra một ánh sáng màu trắng.
Nấm phát sáng sao? Cố Phán Nhi nghĩ như vậy từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng lại nhìn kỹ lập tức cảm giác có gì đó không đúng, trái tim nhảy dựng lên " bịch, bịch". Không biết có phải do mình nghĩ đến cái đồ vật kia hay không.
Nhìn nhìn tứ phía, cũng không phát hiện có cái gì đó không đúng, Cố Phán Nhi không nhịn được tiến lên nhìn lại một lần nữa.
Huyệt động cũng không lớn, Cố Phán Nhi chỉ có thể đem cái sọt cùng con mồi bên trong bỏ xuống, cầm xẻng nhỏ bò đi vào, khi chui vào hang lại ngửi được mùi vị độc đáo của hoa xà lan*, Cố Phán Nhi không có nữa điểm dự, chỉ chừa lại ba cái bào tử, còn lại đều đào lên toàn bộ, giữ chúng trong tay, cẩn thận rút lui trèo ra khỏi huyệt động. Sợ mình không cẩn thận chạm tay vào xà lan làm nó bị rớt hư mất.
*Hoa xà lan: xà
- rắn; lan
-hoa phong lan.
Chỉ là mới ra cửa động, lông tơ trên người Cố Phán Nhi liền dựng lên một cái, theo phản xạ nhìn nhìn về phía sau.
Kêu lên!*
* (tê) nguyên văn nó là như này, nghĩa là kêu lên, hét lên hoặc để chỉ tiếng ngựa hí.
Mắt Cố Phán Nhi hơi choáng váng, cũng không nhịn được kêu lên một tiếng, hận không thể thưởng cho chính mình một cái tát mới được. Chỉ lo vui sướng khi gặp thiên tài địa bảo*, nhưng lại quên rằng bất kì thiên tài địa bảo nào cũng có người trấn giữ.
*Thiên tài địa bảo: báu vật của trời đất.
Lý do tại sao hoa xà lan được gọi là xà lan vì nó không thể tách rời khỏi rắn. Mỗi một cây hoa xà lan ra đời đều có sự tồn tại của một con rắn.
Xà lan dựa vào rắn để sinh trưởng, rắn cần bào phấn để củng cố bản thân, giữa hai bên là cộng sinh* để sống.
*Cộng sinh: hai sinh vật hoàn toàn phụ thuộc vào nhau để tồn tại.
Nhìn về phía sau là một con đại xà đen đến không thể đen hơn, trong tim Cố Phán Nhi thật ra là đang khóc, tuy rằng không có cái đùi thô khoa trương, nhưng lại có cánh tay thô to của một nam nhân trưởng thành, nhìn thập phần rắn chắc, không dễ đối phó nha!
Quan trọng nhất chính là trên người mình, trừ cây xẻng nhỏ ra lại không có vũ khí khác.
Nếu biết rằng có chuyện này, Cố Phán Nhi sẽ không đưa sài đao cho Cố Thanh, nhưng mà nếu chọn lại lần nữa nàng vẫn sẽ chọn đào loại xà lan này lên, có thứ tốt mà không lấy sẽ bị sét đánh đó!
Đại xà cũng không có vội vã tấn công, đem con mồi là một con thỏ mà Cố Phán Nhi vứt ở một bên từ từ nuốt chửng nó.
Cố Phán Nhi cũng không có vội vã xoay người, tiếp tục dừng ở cửa động, cây xà lan cầm trên tay không bị rơi ra ngoài. Rốt cuộc nàng không thể đảm bảo rằng con đại xà có còn bình tĩnh như vậy hay không khi biết xà lan bị nàng đào lên.
Đầu óc xoay chuyển nhanh nhanh, cân nhắc làm cách nào để phá vỡ cục diện bế tắc trước mặt.
Tóm lại không thể cùng con đại xà thương lượng: " Ngươi xem, không phải còn để lại cho ngươi ba cái nhóc con sao?"
Xà lan đã được đào lên, không còn cách nào để đặt nó trở về, điều đó có nghĩa là nàng và con rắn đang ở trong hoàn cảnh không chết không dừng. Phía sau con đại xà đen đến không thể đen hơn kia vừa nhìn đã biết rất độc. Nếu trên tay nàng có vũ khí, tất nhiên không sợ nó, nhưng giờ chỉ có bàn tay trần, sẽ tương đối khó khăn, vừa phải tránh nọc độc của nó lại phải phòng bị nó dùng thân thể thô dài quấn lấy.
Nghĩ đến việc tiếp xúc thân thể với đại xà, Cố Phán Nhi dù tài cao mật lớn cũng không nhịn được run rẩy.
Đại xà tựa hồ không có đem Cố Phán Nhi để vào mắt, ăn xong một con thỏ lại đem một con gà rừng nuốt vào, chờ đến thời điểm nó đem con mồi thứ ba cắn vào trong miệng, rốt cuộc Cố Phán Nhi đem xà lan bỏ xuống, sau đó xoay người tiến lên.
Trong miệng nó đang ngậm con mồi, không thể cắn người, đoạt mạng nó!
May mắn một chút thì có một nồi thịt ngon, còn vận khí không tốt thì bị trọng thương hoặc tệ hơn là tử vong.
Cố Phán Nhi cảm thấy mình là một người may mắn, sẽ không dễ dàng chết như vậy, nếu là bản thân mình bất tử thì con đại xà này tận thế của nó tới rồi! (Haha mày chết tới nơi rồi con rắn ơi..!)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!