Chương 34: Trần thị ngăn cửa

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Beta: An Dĩnh Hy

Cố Phán Nhi đùa giỡn với Cố Thanh một hồi liền đem Cố Thanh đá về ngủ, nhưng sau khi nhắm mắt, bản thân như thế nào cũng không ngủ được, muốn tu luyện cũng không có cách nào tĩnh tâm lại để tu luyện. Cố Phán Nhi nhìn nóc nhà tổn hại suy nghĩ thật lâu, cảm thấy đây không phải cảm xúc của mình, chắc chắn là tình cảm nguyên chủ còn lưu lại đang tác quái.

Chuyện ở cách vách sao lại liên quan đến nàng, lại không phải song thân của nàng, là của nguyên chủ có được không?

Cố Phán Nhi thuyết phục chính mình như thế nào cũng đều vô dụng, không khỏi phiền não, cứ như vậy lăn qua lộn lại suốt một buổi tối cuối cùng cũng có thể ngủ, tiểu tướng công bên cạnh ngược lại ngủ vô cùng sâu, chắc là ban ngày quá mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, mắt Cố Phán Nhi không khác nào gấu trúc, sắc mặt cực kỳ khó coi, thỉnh thoảng lại nhìn sang phương hướng cách vách.

Cố Thanh vừa thấy sắc mặt Cố Phán Nhi tức khắc liền vui vẻ lên: "Còn nói không lo lắng, bà nương điên khẩu thị tâm phi*, đáng đời ngươi cả một buổi tối ngủ không yên."

*Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá. (Theo từ điển hán việt)

Cố Phán Nhi phản bác: "Ai nói ta không ngủ?"

Cố Thanh chỉ chỉ đôi mắt Cố Phán Nhi: "Đôi mắt của ngươi nói cho ta!"

Cố Phán Nhi không cần nhìn gương cũng biết mắt mình có quầng thâm, nhưng mắt có quầng thâm cũng không thể chứng minh không ngủ chứ? Có điều nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói gì để phản bác, dứt khoát trợn mắt lên.

"Lo lắng thì đi qua mà xem đi!"

"Không đi!"

"Không sợ buổi tối lại không ngủ được?"

Cố Phán Nhi tà tà cười: "Ta đêm nay nếu lại không ngủ được, liền đem ngươi làm!"

"……" Lưu manh!

"Ánh mắt ngươi nói cho ta, ngươi tựa hồ rất mong chờ!"

"Ta chờ mong cắn chết ngươi!"

Cố Phán Nhi nhíu mày sờ sờ cánh tay, khoan hãy nói, răng của tiểu tử này thay thực sự rất tốt, một ngụm tối hôm qua đều đem nàng cắn đến chảy máu, có tiềm chất của báo con, nhưng mà…… Hiện tại vẫn là một tên tiểu bệnh miêu!

Nhìn thấy Cố Phán Nhi sờ cánh tay, Cố Thanh nhe răng thị uy, mặt lộ vẻ đắc ý.

Mà Cố Phán Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thanh lại rất muốn mở miệng trêu chọc hắn một chút, có điều lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở vào, tuy nói nàng một chút cũng không sợ tiểu tướng công này, nhưng nếu thật sự đem tiểu tướng công này chọc giận hình như cũng không tốt lắm, nhìn hắn vẫn còn nhỏ, nhường hắn một chút cũng được.

"Con lợn rừng ngày hôm qua đừng hầm hết, hầm nửa phiến đi!" Nghĩ đến ăn, Cố Phán Nhi sờ bụng mà mặt mày hớn hở lên, muốn làm một viên luyện thể, thì ăn chính là một việc cực kỳ quan trọng.

Nửa phiến?!

Cố Thanh khóe miệng giật giật: "Ngươi quả nhiên là heo!" Có điều vừa chuyển đề tài, Cố Thanh liền nhếch miệng nở nụ cười: "Nửa phiến thịt heo thì không có, nhưng lòng lợn lại có một đống, nếu muốn thì cho ngươi nấu!"

"Sao thế, một con lợn rừng lớn như vậy sao lại không ăn?"

"Đúng vậy, thật tiếc phải nói với ngươi, mới sáng sớm đã mang thịt heo đi bán rồi."

"……"

"Sắc mặt đừng khó coi như vậy, tốt xấu gì cũng đã để lại lòng lợn cho ngươi!"

"…… Nằm sát!"

Mặt Cố Phán Nhi tái đi, phí nửa cái mạng để lấy lợn rừng về, kết quả một miếng thịt ngon cũng không kịp ăn! Nghĩ đến lòng lợn thối hoắc kia, Cố Phán Nhi hết muốn ăn uống. Không thể trách nàng kén ăn, nói chứ trước kia khi chưa xuyên qua nàng cũng ăn rất tốt, nhưng cái đó người ta đều đã tẩy sạch sẽ hết rồi a! Đến nơi này, ngẫm lại cái tiểu tướng công nấu đồ ăn đều luyến tiếc bỏ muối, Cố Phán Nhi có thể tưởng tượng được nếu không tẩy qua muối thì lòng lợn sẽ kinh khủng cỡ nào…… Tốt thôi, không nghĩ, hết muốn ăn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!