Edit: Ngư Thủy, Phượng Hoàng Đem Nướng
"Coi như là cái nhà quê, cũng nên biết sự bất quá tam, huống chi ngươi còn đọc qua sách."
Giả bộ ngủ, giả bộ ngủ, không tin ngươi có gan làm gãy chân ta!
"Ngươi cho rằng ngươi không lên tiếng ta liền không có biện pháp với ngươi?"
Liền không hé răng, ngươi cắn ta!
"Ta nói rồi chớ có chọc ta, bằng không ngươi sẽ hối hận!"
Ngươi khi nào nói qua những lời này?
"Tuy rằng chân của ngươi rất bé rất gầy, bất quá đêm dài đằng đẵng, ta nghĩ ta nhất định sẽ quen!"
Đây là có ý tứ gì?
Qua hồi lâu Cố Phán Nhi cũng không nói gì thêm, Cố Thanh lia mắt không rõ là nhìn cái gì, qua một thời gian cuối cùng cũng minh bạch câu nói của Cố Phán Nhi rốt cuộc là có ý gì.
Điên bà nương chết tiệt này vậy mà thực sự đem chân hắn lót mông, hơn nữa một lần lót còn là cả một buổi tối.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Cố Thanh hai mắt đen như gấu trúc, khi đi đường còn chân thấp chân cao, hơn nữa ánh mắt vô hạn oán niệm thỉnh thoảng còn trừng Cố Phán Nhi, bộ dáng như bị chà đạp.
Ngồi trên chân hắn cả đêm, mông Cố Phán Nhi tuy rằng có chút không thoải mái, lâu lâu lại xoa một chút, bất quá tinh thần lại rất tốt, bộ dáng thần thanh khí sảng*.
*Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Ánh mắt An thị ở trên người hai người nhìn qua nhìn lại, sắc mặt cổ quái không thôi.
Cố Phán Nhi cũng không mấy kỳ vọng vào bữa sáng, một nồi rau dại lớn nấu trong nước sạch, thực phẩm màu xanh lục rất đơn giản, lại làm người ta như thế nào cũng không thích nổi.
Hôm qua tốt xấu gì cũng có một nồi cháo loãng, hôm nay lại chỉ có vẻn vẹn một thau rau dại, thật rốt một bàn lục sắc thức ăn, Cố Phán Nhi ăn đến mặt cũng chuyển màu.
"Có thức ăn đã không tồi rồi, kéo căng cái khuôn mặt cho ai xem!" Cố Thanh hung dữ mà nhai một cây rau dại, liếc ngang Cố Phán Nhi một cái. "Đợi lát nữa ngươi cùng ta đến trấn trên, đem con mồi bán đi, mười hai mười ba cân con mồi, hẳn là có thể đổi được hai mươi cân lương thực phụ, sẽ không đói chết ngươi!"
Cố Phán Nhi tính tính, như thế nào cũng cảm thấy không quá có lời, không khỏi nghi hoặc: "Một cân thịt mới đổi được hai cân lương thực?"
Cố Thanh hỏi lại: "Bằng không ngươi cho rằng?"
Cố Phán Nhi nghĩ, gà rừng này không quá mập, nặng ba cân rưỡi sau khi xử lý xong đoán chừng cũng chỉ còn lại hai cân rưỡi, tổng cộng là năm cân, con thỏ mập một chút, sau khi lột xong da cũng có bốn cân, theo giá thịt thời hiện đại, đúng ra phải đổi được bốn mươi cân gạo, nhưng đây là cổ đại, khả năng là không giống nhau, nghĩ nghĩ liền nói: "Như thế nào cũng phải đổi được ba mươi cân đi?"
"Ngươi đây là nằm mơ!"
"…… Như thế nào lại nằm mơ?"
"Không phải nằm mơ thì là cái gì? Phải biết rằng thịt heo mập mạp sạch sẽ của người ta cũng không quá mười lăm văn một cân! Gà rừng thịt quá chắc, không bằng nuôi trong nhà ăn ngon, thỏ ngược lại có giá hơn, không thể quá đắt, hai con gà rừng cộng lại nhiều lắm là sáu mươi văn, con thỏ cũng là sáu mươi văn, kia vẫn là người ta cho giá cao, nếu là bình thường thì cộng lại có thể bán một trăm văn đã rất không tồi."
"Một trăm văn có thể mua bao nhiêu lương thực?"
"Gạo thô tệ nhất cũng năm văn một cân!"
"!"
Cố Phán Nhi buồn bực mà nghĩ ngược lại, tính ra con số này còn khá tốt, bất quá rất nhanh nàng lại mặt mày hớn hở đứng lên: "Có điều ba con mồi có thể đổi hai mươi cân lương thực, kỳ thực cũng rất không tồi phải không? Có thể ăn tới sáu, bảy ngày!"
Sáu, bảy ngày? Cố Thanh trầm mặt xuống: "Một ngày ba cân gạo? Ngươi là heo sao?"
"Heo mà ăn như vậy, khẳng định đều chết gầy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!