Edit: Võ Hoàng Khánh An.
Beta: Thỏ, Trâm Anh.
"Đừng đánh chủ ý lên hai con gà rừng cùng con thỏ kia, trừ phi ngày mai ngươi không muốn ăn cơm!"
"
"Keo kiệt thật đấy!"
"Ta keo kiệt, có bản lĩnh ngươi đừng ăn cơm!"
"..."
Cố Phán Nhi liếc mắt, bị tiểu tướng công tay trói gà không chặt nhà mình uy hiếp, thật đúng là là... khiến người ta phiền muộn. Bất quá cuối cùng Cố Phán Nhi cũng không đánh chủ ý lên gà rừng và thỏ nữa, dù sao đói một buổi tối cũng không chết người được. Tuy rằng nàng còn có thể lên núi đi săn, nhưng ai biết đánh tới có thể vẫn bị tiểu tướng công chế trụ hay không.
Cho tới bây giờ Cố Phán Nhi mới nhận ra rằng, không biết nấu cơm là một việc khiến người ta phiền muộn đến cỡ nào.
"Nương, bên ngoài lạnh, người nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi." Cố Thanh nói xong nhặt sách bị bản thân ném trên mặt đất lên, phủi phủi bụi bặm bên trên, nhìn như không nhìn liếc Cố Phán Nhi một cái, quay người tiến vào phòng.
An thị rưng rưng nước mắt nhẹ gật đầu, quay đầu nói với Cố Phán Nhi: "Đại nha đầu ngươi cố gắng chịu đựng, sáng sớm sẽ có cơm ăn ngay." Nói xong lau nước mắt một cái, cũng tiến vào phòng.
Bây giờ trời còn chưa có tối đâu? Cố Phán Nhi trong lòng nôn nóng!
Trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu lên nhìn trời, tự an ủi chính mình: Bầu trời bay tới năm chữ, đây không phải sự thật!
Một cơn gió lạnh thổi qua, Cố Phán Nhi tại chỗ buồn bực trong chốc lát, cũng yên lặng tiến vào phòng.
"Điên bà nương nhà ngươi đến đây làm gì?"
" Cố Thanh phẫn nộ trừng Cố Phán Nhi, rồi lại thấy thế nào cũng không có sức lực.
Cố Phán Nhi nhìn sang, buồn bã nói: "Ngủ!"
Cố Thanh quăng quyển sách đang cầm trên tay "bang" một cái rớt xuống mặt bàn, rống to: "Buồn ngủ thì ra bên ngoài ngủ, đây là phòng của ta, ai cho phép ngươi ngủ ở trong phòng của ta!"
Cố Phán Nhi xem thường: "Âm thanh thật lớn, thế nhưng cũng là không có sức lực gì."
Cố Thanh tức giận: "Ta không có sức lực như thế nào hả?"
"
Cố Phán Nhi đặt mông ngồi trên giường, lần lượt đếm trên đầu ngón tay mấy cái: "Thứ nhất, đây mặc dù là phòng của ngươi nhưng cũng là phòng của ta, ngươi không có cách nào phủ nhận điều đó. Thứ hai, ngươi tuy rằng rống rất lớn tiếng, nhưng có thể rõ ràng nhận ra trung khí chưa đủ, chính giữa còn có đoạn khí. Thứ ba, xem như đây là phòng của ngươi, ngươi có khả năng đuổi ta đi sao?
Ba điều này nếu đem xét riêng, điều nào cũng chứng minh sức lực của ngươi chưa đủ?"
Vẻ mặt Cố Thanh phẫn hận: "Ta không cảm thấy cái gì cả!"
Cố Phán Nhi cười hắc hắc, nằm xuống một bên giường, rung chân đắc ý nói: "Vậy đi ngủ!"
"Điên bà nương, đừng tưởng rằng ngươi chiếm giường của ta thì ta sẽ ngủ cùng giường với ngươi, cùng ngươi động phòng!"
"Đấy là tất nhiên, ngươi có thể ngủ dưới đất!"
"Ngươi điên rồi, cư nhiên dám để ta ngủ trên mặt đất!"
"Ta điên hay không điên, có dám hay không dám, ngươi cứ ngủ trên mặt đất rồi sẽ biết!"
".... Ta không nói nhảm với ngươi nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!