Chương 14: Trương Thị Bị Đánh

"Bảo Nhi đáng thương, sao lại gầy thành như vậy, ô ô ~."

Mặt Trương thị vàng như nến, nhất thời không biết nên khóc hay là nên đi an ủi An thị, do dự trong chốc lát dứt khoát ôm An thị khóc rống, một phen nước mắt đầy thương tâm

Tứ nha thấy thế đôi mắt cũng đỏ, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, cũng muốn cùng nhau khóc.

Cố Phán Nhi mắt lạnh đảo qua: "Im, Muốn khóc thì ăn no, tích cóp sức lực lại khóc."

Tứ nha nhìn bên này, lại nhìn bên kia, do dự trong chốc lát, quyết định nghe đại tỷ tỷ, ăn trước xong lại khóc.

Cố Phán Nhi lại nhìn quanh, bưng một chén canh thịt tới: "Ngươi cũng đừng nhìn, dù sao ngươi muốn khóc cũng không có sức lực khóc, vẫn là để chút sức lực ăn canh đi!"

Tiểu đậu nha lập tức im lặng, ngoan ngoãn uống canh.

Cố Thanh trợn mắt, cứng họng nhìn mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt, tức khắc cảm thấy răng đau, nàng ta còn có thể vui sướng mà ăn thịt. Quay ra nhìn hai người đang ôm nhau khóc, nhìn hai chị em ăn đến vui sướng, lại nhìn thấy tiểu đậu nha yên lặng mà uống canh gà, Cố Thanh cứng họng, không còn gì để nói nữa chỉ ngửa mặt nhìn trời.

Vì phòng ngừa đồ ăn bị Cố Phán Nhi ăn sạch, Cố Thanh múc ra hai chén canh lớn.

Ăn hai bát thịt còn chưa no, người nào đó vô hạn oán niệm mà uống thêm ba chén canh gà, lại xử lý nửa rổ rau dại, mới hậm hực mà buông chiếc đũa. Không phải nàng đã ăn no, mà là tiểu tướng công ánh mắt quá mức " liếc mắt đưa tình ", làm nàng thật sự ngượng ngùng không bỏ thêm đồ ăn vào trong miệng được.

Nhìn tiểu đậu nha đã ăn đủ, ăn từng miếng nhỏ, vô cùng quý trọng mà ăn, Cố Phán Nhi nhìn quanh, xách theo tiểu đậu nha ra ngoài, ngồi trong sân viện ngược đãi tiểu hài tử.

"Đều sáu tuổi, còn không đến hai mươi cân, ngươi có mất mặt không?"

"…… Đại tỷ tỷ……"

"Lại không phải bị bệnh tim, đi vài bước cả người đã run lên, ngươi làm từ nước phải không?"

"Đại tỷ tỷ, ta, ta không phải……"

"Nói chuyện cũng nói lắp, ngươi còn có thể làm gì?"

"Ta……"

"Nói chuyện ấp a ấp úng, giống như đàn bà, giống đàn ông chỗ nào.

"

"……"

"Khóc gì mà khóc, cười một cái cho đại tỷ tỷ nhìn xem!"

"Ô ô!"

"Cười so với khóc còn khó coi hơn, ngươi vẫn là khóc đi!"

"……"

Cố Thanh vốn không muốn quản, nhưng thật bất đắc dĩ, một tay ôm lấy Cố Tới Bảo, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi liếc mắt một cái, khinh thường nói: "Ngươi lớn vậy rồi, mà còn khi dễ hài tử, thật là làm mất mặt người điên!"

Cố Phán Nhi sờ sờ cái mũi, hướng lên trời xem, mắt nhìn thẳng.

"Đại tỷ phu, ta không có việc gì, đại tỷ tỷ của ta nói đúng, là ta vô dụng." Cố Tới Bảo xoa xoa nước mắt, hít hít cái mũi, vẻ mặt khổ sở.

Cố Phán Nhi lập tức nói: "Nha, đây chính là chính hắn thừa nhận, không liên quan ta ha!"

Cố Thanh trừng mắt: " Thật là không thể nói lý với ngươi!"

Tứ nha không biết khi nào đi tới đây, vừa vặn nghe được câu nói của Cố Thanh, lại thấy Cố Thanh vẻ mặt bất mãn trừng mắt với Cố Phán Nhi liền nóng nảy, lôi kéo góc áo của Cố Thanh, vội vàng giải thích: "Đại tỷ phu, ngươi không cần sinh khí, chớ có trách đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ chỉ là đầu óc hơi chậm, cũng không phải ngốc nghếch, nàng thật ra là người tốt, ta nói thật sự, nàng thật sự không quá ngốc, chỉ là có một chút ngốc mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!