Chương 9: Tiếng hát câm lặng (9)

"Cảnh sát à? Đến đây làm gì, mới sáng sớm." Tuy Phạm Sinh Tư luôn miệng phàn nàn nhưng vẫn thành thật mở cửa.

"Chúng tôi muốn hỏi cô một vài vấn đề về vụ án phát sinh ngày 1 tháng 9 trong tiểu khu, mong cô trả lời trung thực." Trương Trác Bân mở lời rồi bước vào trong.

Đây cũng là một căn hộ có phong cách tương tự với căn của Phạm Xương, chỉ khác là diện tích gấp đôi. Vì khu chung cư Vịnh Nguyệt Uyển là dạng bán theo cả gói nên những đồ nội thất cần thiết như bàn ăn, bàn trà, bếp, tủ cũng có trong hợp đồng, thoạt nhìn qua Trương Trác Bân còn tưởng mình đang ở hiện trường vụ án.

Nhưng sau khi tỉnh táo quan sát kỹ lại thì anh ta phát hiện chỗ này hoàn toàn khác với hiện trường. Dù chỉ có một người sống nhưng mọi ngóc ngách trong căn hộ 160 mét vuông này đề sạch sẽ đến không ngờ.

Hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa, không khó để Trương Trác Bân đoán ra hẳn là chỗ này vừa mới được quét dọn.

Quét dọn…

"Theo hồ sơ ghi chép thì hình như cô có nuôi một con mèo," Phương Uy và Trương Trác Bân cùng nghĩ tới một suy nghĩ,

"Sao không thấy nó ở đây, trên sô pha cũng không có sợi lông mèo nào."

"Mèo? À, anh nói Tử Tử à," Phạm Sinh Tư vào bếp rót 2 ly nước ấm đặt trên bàn trà,

"Nó bỏ nhà đi từ tuần trước rồi, đến giờ vẫn chưa về."

Bỏ nhà đi?

Phương Uy ngồi trên sô pha nhưng không đụng đến ly nước.

Trương Trác Bân không ngồi xuống mà đứng bên cạnh, đút tay vào túi quần thản nhiên quan sát khắp nhà.

"Đúng vậy, cửa vừa mở nó đã chạy vào thang máy, đuổi theo không kịp."

"Nhưng hình như cô cũng không lo lắng chút nào nhỉ?"

"Cũng đâu phải lần đầu tiên, vài ngày nữa nó sẽ về thôi." Phạm Sinh Tư nghịch ngón tay.

Ồ? Trương Trác Bân đi sâu vào trong, thăm dò hướng mấy căn phòng ngủ rồi quay lại chỗ sô pha,

"Nếu có nuôi mèo, sao không thấy cái ổ mèo nào trong nhà cô thế?"

"Cái cũ đã sắp hỏng rồi nên tôi định nhân dịp nó bỏ nhà đi lần này để đổi cái mới." Phạm Sinh Tư trả lời trôi chảy,

"Trang bán hàng nói hôm nay sẽ giao cát mèo và ổ mèo đến."

"Nhà cô dùng cát mèo loại gì?"

Trương Trác Bân lại hỏi.

Bentonite. Nét mặt cô ta dần trở nên thiếu kiên nhẫn,

"Sao đây, cảnh sát còn quan tâm cả chuyện này à? Không phải các người đến điều tra sao? Sao cứ hỏi chuyện về mèo của tôi thế?"

"Có thể cho chúng tôi xem ảnh chụp con mèo của cô không?" Phương Uy lịch sự cười,

"Ở hiện trường có phát hiện lông mèo," anh ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Phạm Sinh Tư,

"Chúng tôi muốn xác định nguồn gốc của số lông đó."

Ha, Phạm Sinh Tư cười khẩy một cái,

"Lông mèo thì có gì lạ? Trong tiểu khu này có rất nhiều mèo hoang, cây xanh cao như thế, dù là tầng 3 nhưng nếu cửa ban công mở thì chúng cũng có thể leo vào mà?"

Phương Uy nhướng mày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!