Một ngày sau khi Phó Khánh sa lưới, đội chuyên án đã tìm thấy Bùi Nguyên Tuấn đang hấp hối ở một căn phòng bí mật của câu lạc bộ dưới cờ tập đoàn Bùi thị. Dưới sự giúp đỡ của các nhân viên kỹ thuật và dựa vào kết quả xét nghiệm vết bẩn trên áo khoác của Phó Khánh, họ đã tìm ra được chỗ ngủ ngoài trời của Phó Khánh sau khi rời khỏi ký túc xá.
Ở chỗ ngủ của hắn có một thùng vàng mã đang cháy, ngoài tro giấy ra còn có tàn tích của những đồ vật kim loại. Đội chuyên án đã thử đem những thứ này tiến hành ghép lại, phát hiện đây là những mảnh vỡ từ camera của Monica, điện thoại Trịnh Bân, tai nghe Beats của Bùi Nguyên Tuấn và những vật tùy thân của 5 người còn lại.
Từ tình trạng tàn tích mà xem thì những thứ này đã bị đốt vào ngày Bùi Nguyên Tuấn bị bắt cóc. Sau đó Phó Khánh đã tới thẳng nghĩa trang, ở đó không ăn không uống gần 24 tiếng. Sau khi được đưa lên xe cứu thương, hắn đã cố tự tử 3 lần trong sự giám sát của cảnh sát và nhân viên y tế.
Trả thù xong rồi, đốt những đồ vật của "đám đầu sỏ" cho con gái chết oan uổng của mình rồi muốn xuống dưới cùng con ư…?
Lan Khâm không hiểu thấu nổi "tư duy" này của Phó Khánh. Nhưng bất luận thế nào thì những đồ vật trong thùng đó cũng đã trở thành bằng chứng buộc tội Phó Khánh, giúp công việc của đội chuyên án giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên vì Phó Khánh đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt 2 3 ngày nên dù vụ án được kết thúc vào giữa tháng 10 nhưng quá trình thẩm vấn bị hoãn lại tới cuối tháng, nhưng cũng diễn ra suôn sẻ.
Ngay khi vụ án được khép lại vào ngày 25 tháng 10, Vũ Nhuận Khoa vội vàng thu dọn hành lý rời khỏi Cục điều tra Trường An. Hôm sau Lý Trạch Phân cũng đã xin nghỉ vì việc riêng. Tuy rằng đội chuyên án trên danh nghĩa không chính thức tan rã, nhưng những cảnh sát ở thành phố khác đều đã trở lại công việc thường ngày của mình, không cần phải tham gia họp online nữa. Vụ án của Phó Khánh vẫn còn một vài việc vụn vặt cần làm, ví dụ như các cuộc họp báo với phóng viên, nhưng chuyện này nghiễm nhiên rơi vào tay của bọn Lan Khâm.
Đọc Full Tại
Xét cho cùng thì vụ án này không chỉ xuyên thành phố, liên lụy đến cả người nước ngoài mà còn có liên quan đến cả một vụ khác xảy ra ở nước ngoài, có thể nói nó đã thu hút sự chú ý của cả nước.
Lúc trước có Vũ Nhuận Khoa có gốc gác lão đại đỡ đòn, Lan Khâm không cảm thấy gì cả, nhưng Vũ Nhuận Khoa vừa đi khỏi, anh bước ra Cục điều tra đều lập tức bị súng ngắn súng dài của phóng viên vây quanh, ngăn chặn cuộc sống hàng ngày của anh. Hơn nữa sau khi bệnh viện nơi Phó Khánh nằm bị lộ ra, những đoạn nhật ký của Phó Du bị rò rỉ thì lại càng phát sinh thêm không ít chuyện.
Dưới những vướng mắc phiền phức này, Lan Khâm, người vốn không hút thuốc không uống rượu, chỉ có thể dựa vào cà phê và cái đầu của mình để giải tỏa áp lực. Sau vài ngày, với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, anh cảm thấy mình đang một bước sải chân vào bộ tộc hói đầu rồi.
"Xin hỏi viện phí của Phó Khánh là do cảnh sát chi trả sao? Lấy tiền đóng thuế của người dân để dùng cho loại tội phạm tội ác tày trời này có phải không ổn không?"
"Đối với tất cả mọi thức, vụ án xảy ra ở thành phố San Francisco nước Mỹ sẽ được cảnh sát nước ta điều tra lại, thẩm phán lại, liệu có công bằng cho nạn nhân không?"
"Theo những đoạn nhật ký bị rò rỉ trên mạng thì Phó Du vì không chịu nổi áp lực từ cha mẹ là giáo viên nên mới chọn ra nước ngoài học, mà thực tế việc cô ấy tự sát cũng là do cha mẹ mình quá mức khống chế chứ không phải là như lời giải thích "cắt câu lấy nghĩa" như của Phó Khánh. Ý kiến của cảnh sát là như thế nào? Nội dung nhật ký có ảnh hưởng đến mức hình phạt của Phó Khánh không?"
"Phó Khánh tốn 2 năm để sát hại 7 người, tại sao cảnh sát mất gần 1 tháng mới có thể sáp nhập các vụ này lại để thành lập đội chuyên án? Tại sau 7 năm trước lúc điều tra vụ đầu tiên lại không có tiến triển gì? Để cho vụ này trở thành bản án xuyên thành phố, có phải cảnh sát nước ta lực bất tòng tâm không?"
"Lần này thành lập đội chuyên án để nhanh chóng giải quyết vụ án, có phải là vì trong số nạn nhân có người nước ngoài không? 5 người đồng bào bị sát hại cũng không được quan tấm, người phương Tây chết một cái liền điều động cảnh lực cả nước… Cảnh sát có lời giải thích gì cho việc này không?"
…
Đọc Full Tại
Lan Khâm tránh né cái micro đang chĩa vào mình, dùng sức của chín trâu hai hổ mới vào được trong xe, lượn 3 vòng quanh Cục sau đó mới cắt đuôi sạch sẽ được.
Từ đầu đến cuối không hề đề cập tới một nạn nhân và thế lực sau lưng gã, Lan Khâm dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được ẩn tình bên trong việc mới bị phóng viên chém tới lúc nãy. Dù sao thì gốc rễ của tập đoàn Bùi thị đều là trong ngành giải trí, chuyện khống chế hướng đi của dư luận là lợi thế của họ.
Nhưng đoán xem, dù về lập trường hay năng lực mà nói thì Lan Khâm đều không có cách nào thay đổi được.
Mỗi lần thấy đời tư của nạn nhân bị lan truyền trên mạng, nhất là ảnh chụp, nhật ký, ảnh chụp màn hình chat,… của Phó Du – người đã chết cách đây 4 năm, với những dòng chữ phản cảm bên dưới, trong lòng Lan Khâm đều tràn ngập một cảm giác bất lực, khiến anh sinh ra ý nghĩ muốn dụ An ninh mạng xóa hết toàn bộ đống bài viết đó.
Mấy lần cầm điện thoại trong tay, những lời dụ dỗ đã nghĩ sẵn hết rồi, vậy mà cuối cùng anh chỉ nghĩ trong đầu chứ không làm gì được.
Lúc vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh và nhậm chức trong đội hình sự, thầy của anh từng nói, tính tình của Lan Khâm quá mức thấu cảm, dễ đem tính cách hàng ngày vào công việc, thật sự không phải người thích hợp để làm cảnh sát hình sự.
Vì mỗi ngày cảnh sát đều phải đối mặt với sự xấu xí của thế giới này, nếu muốn duy trì độ chính xác và khách quan của cuộc điều tra thì trước hết phải lột bỏ hết tất thảy những cảm xúc cá nhân của mình, tuyệt đối đối mặt với mọi bi kịch, thậm chí là thảm kịch với một thái độ khách quan. Nói không dễ nghe thì chính là phải học cách nghĩ "Chuyện không liên quan gì đến mình". Vì vụ án, cũng là vì bản thân cảnh sát.
Vì một khi cảm xúc cá nhân đã bị tước bỏ hết thì bi kịch của người khác mới không trở thành bi kịch của cảnh sát.
"Cảnh sát là một trong những ngành nghề có tỉ lệ tự tử rất cao, mà hầu hết trong số đó đều là những người như Lan Khâm con đấy."
Những lời này của thầy như một cây gai ngược chọc ngang sự nghiệp của Lan Khâm, buộc anh phải ngoan ngoãn đến gặp bác sĩ tâm lý trong Cục mỗi quý, "tu tâm dưỡng tính" 4 5 năm, đến khi sắp qua ngưỡng 30 mới có thể không nghĩ ngợi lung tung mỗi khi đang điều tra nữa.
Nhưng mỗi lần kết án, những suy nghĩ hỗn độn đó sẽ đúng hẹn quay lại, khiến anh phiền muộn trong một thời gian. Ngay cả Lan Huệ cũng đoán ra được quy luật này, nếu thấy anh trai mình tính khí đặc biệt kì là thì nhất định là vừa kết thúc một vụ án xong.
Sau khi cắt đuôi phóng viên về đến nhà, anh không muốn để tính xấu của mình ảnh hưởng đến người khác nên chỉ tùy tiện chào Lan Huệ một tiếng rồi cầm máy tính bảng nhốt mình trong phòng.
Sau khi chặn các từ khóa liên quan đến vụ án xong, Lan Khâm bắt đầu mở trình duyệt ra xem lung tung. Lướt lướt, đến trang web chính thức của hoàng gia, anh thấy được bức thư hồi âm lúc trước đã quên mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!