Chương 113: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (26)

Lý Trạch Phân ngã bệnh.

Vốn cứ nghĩ chỉ là lao lực, sau khi ngủ 3 ngày thì rất nhanh có thể xuất viện rồi. Ngự y trưởng cũng đã nói chắc như đinh đóng cột như thế với Lý Tổ Ngọc, Lý Tổ Ngọc cũng đã sắp xếp hết để sau khi hai mẹ con xuất viện sẽ được nghỉ ngơi. Ai ngờ Lý Trạch Phân vừa đến phòng bệnh sát vách thăm Thái tử xong, trở về đột nhiên bắt đầu thượng thổ hạ tả, phát sốt.

Lúc Lý Tổ Ngọc về nhà mang ấm đun nước và thay quần áo quay lại, Lý Trạch Phân đang ngồi trong toilet nôn chua. Vì cửa phòng toilet bị khóa trái nên Lý Tổ Ngọc không vào được, chỉ có thể đứng ngoài lo lắng nghe tiếng động đau khổ của cô trong đó. Ngự y bị bà gọi đến chỉ có thể cách một cánh cửa hỏi những câu như "Ngài cảm thấy thế nào", "Nôn ra thứ màu gì", nhưng tất nhiên Lý Trạch Phân căn bản không thể thốt ra được lời nào cả.

Lý Tổ Ngọc và bác sĩ đi đi lại lại như kiến bò chảo nóng bên ngoài, lo lắng đến mức định gọi cấm quân tới hỗ trợ phá cửa, nhưng đúng lúc đó ổ khóa đã lạch cạch một tiếng rồi mở ra. Lý Trạch Phân tái nhợt đi ra, bước chân mông lung, ánh mắt choáng váng, nếu không có Lý Tổ Ngọc nhanh tay đỡ cô thì vừa bước ra khỏi cửa cô đã ngã xuống đất mất rồi. Lý Tổ Ngọc vịn lấy cô, cảm thấy người cô đang nóng hầm hập.

Độ nóng truyền từ lòng bàn tay đến khi trong lòng bà hốt hoảng, hoàn toàn không để ý đến đề nghị của Lý Trạch Phân trước đó nữa, lập tức sắp xếp một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện bao gồm cả soi dạ dày. Lý Trạch Phân không thể, hoặc vì một nguyên nhân nào đó mà cũng "không" phản đối quyết định này của Lý Tổ Ngọc.

Kết quả kiểm tra cho thấy Lý Trạch Phân có một tổn thương rất nhỏ trong cuống họng, chưa rõ nguyên nhanh, đồng thời vết thương ở bụng mấy tháng trước cũng đã xuất hiện một triệu chứng viêm bên trong. Loại bệnh này không nặng cũng không nhẹ, nhưng phải nằm viện lâu dài để tránh bất cứ trường hợp ngoài ý muốn nào phát sinh, cũng giảm bớt lệnh cấm túc phiền phức của Thái tử.

Dường như cuộc nói chuyện với Thái tử đã thật sự khiến cô buông bỏ ý định lúc trước, cô cứ thế ngoan ngoãn ở lại. Mỗi ngày đều đọc sách, chơi game, tâm sự với Vũ Nguyệt đến thăm bệnh hoặc chơi cờ với Lý Tổ Ngọc. Trừ nghĩa vụ đọc tin liên quan đến vụ án X của hoàng thất thì cô hoàn toàn không còn quan tâm đến tiến độ điều tra của cảnh sát nữa, ngay cả phần mềm nội bộ của Cục điều tra xuýt chút nữa cũng bị gỡ cài đặt.

Đọc Full Tại

Trái lại là Vũ Nguyệt lại sợ cô rảnh rỗi, cả ngày chạy tới kể những tin đồn không biết nghe từ đâu ra của X, sau đó rình rập bảo Lý Trạch Phân phân tích, bảo là dùng để làm "tư liệu sống cho tác phẩm đề tài điều tra hình sự tiếp theo" của mình.

Cuộc sống như thế kéo dài hơn 10 ngày, công ty dược Giai Lương bên ngoài kia đã chuyển từ "tình nghi phạm tội" thành "chứng cứ xác thực". Các giám đốc điều hành chi nhánh và trụ sở chính, từ khi bắt đầu phát triển thuốc và thử nghiệm lâm sàng đều lần lượt đến đồn cảnh sát địa phương tiếp nhận thẩm vấn, 10 người đi vào đã có 8-9 người không trở ra nữa.

Mọi thứ đã lên men quá lâu, mối quan tâm của mọi người cũng có sự thay đổi. Từ những lời thù địch, chửi rủa ban đầu, dư luận dần biến thành những lời đàm tiếu không liên quan nữa. Thậm chí còn có một số blogger nhàm chán, khởi xướng một cuộc bỏ phiếu để cư dân mạng xem những quan chức và giám đốc cấp cao nào sẽ bị sa thải hôm nay, và khi nào thì Triệu Lương — Tổng giám đốc của công ty dược Giai Lương mới bị bắt.

Ngọn lửa của dư luận đã chuyển từ lòng phẫn nộ bình thường sang tâm lý phán quyết, phàm là người đã bôi xấu chữ "Giai*" trong Giai Lương đều bị công kích nặng nề. Những người bình thường thì thế, nhưng bản thân Triệu Lương đặc biệt hơn. Tổ tông 10 đời nhà hắn đều bị đào lên hết cả, hắn bị phát hiện việc 50 tuổi vẫn chưa kết hôn của mình chỉ là dối trá, đứa con lớn nhất của hắn đã gần 30, mà những người này đều nhậm chức cao ở các chi nhánh nước ngoài của công ty dược Giai Lương, hoặc đã di cư ra ngoại quốc từ lâu, cư dân mạng cũng liệt kê thêm vài tội danh của Triệu Lương, thậm chí một tờ giấy ô vuông** là không đủ.

(*) Chữ Giai này có nghĩa là "tốt đẹp", Giai Lương là "lương tâm tốt đẹp".

(**) Giấy ô vuông là giấy chia thành 9 ô nhỏ, thường để dùng chơi Sudoku ấy.

Đối mặt với một trận công kích dữ dội như thế, bản thân Triệu Lương vẫn không hề đáp lại gì. Các đơn vị truyền thông chặn trước trụ sở chính và biệt thự nhà họ Triệu đều vồ hụt. Nếu tin tức chính thức không cho biết Triệu Lương chắc chắn đang ở Lạc Dương theo yêu cầu của cảnh sát để chờ lệnh triệu tập bất cứ lúc nào, mọi người đều sẽ nghi ngờ hắn đã bí mật trốn thoát khỏi Đường Quốc rồi cũng nên.

Tất nhiên, cái chảo nóng Internet này cũng không thiếu những bộ não mở rộng, đoán được sau Triệu Lương có người chống lưng. Nhưng những thuyết pháp này ném vào thủy triều dư luận hiện tại chẳng khác gì ném đá vào biển, chẳng gây được chút sóng gió nào, nhanh chóng chìm nghỉm mất tăm.

Nhờ phúc "thu thập tài liệu sống" của Vũ Nguyệt, Lý Trạch Phân may mắn nghe được một vài thuyết động não như thế.

Một trong số đó là, ngoài rổ con gái ở nước ngoài, Triệu Lương thật ra còn 1 đứa con trai nữa. Nhưng không may là người đó lái xe qua cầu vượt mất mạng rồi, chỉ còn lại một đứa con nhỏ được mẹ đẻ nuôi dưỡng. Triệu Lương giấu chuyện cháu trai mình vô cùng kỹ, hầu như chưa từng gặp mặt hai mẹ con người này, chỉ định kỳ chuyển một khoản tiền sinh hoạt khổng lồ cho hai người, tất nhiên đều là những khoản tiền đã được tắm rửa sạch sẽ.

Còn những người sau lưng Triệu Lương đang khống chế được vị cháu trai độc đinh này của dòng tộc, vì thế mới bắt được Triệu Lương ngoan ngoãn ngồi trong nước đợi chế tài. Nếu không thì từ ngày lập đội chuyên án đầu tiên hắn đã cuốn gói đến một quốc gia không cần quy định dẫn độ để "an hưởng tuổi già" rồi.

Tất nhiên đây chỉ là những suy luận vô căn cứ của cư dân mạng, có thể để cho Vũ Nguyệt sửa đổi rồi viết vào tiểu thuyết chứ không hề có giá trị thực tế nào với cảnh sát cả.

Từng ngày cứ trôi qua như thế, so với náo nhiệt ngoài Cung, bên trong Hoàng cung lại cực kỳ yên tĩnh.

Vào một buổi sáng yên tĩnh như thế, Vũ Nguyệt lại chạy tới Thái y viện tìm Lý Trạch Phân "lấy tư liệu". Hai người trong phòng bệnh tán gẫu khắp trời Nam đất Bắc, to nhỏ không ngừng, đến cả cấm quần tuần tra cũng phải bội phục năng lượng của họ.

Đọc Full Tại

Không biết đã nói chuyện như thế được bao lâu, trong khoảng thời gian này, nhân viên chịu trách nhiệm thu gom rác thải y tế mỗi sáng đã đẩy một thùng rác màu vàng vào, thu gom một lúc lâu mới đẩy xe ra. Trên xe lại có thêm 1 cái thùng nữa.

Cấm quân cải trang thành nhân viên y tế quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghe thấy hai người trong phòng chưa từng dừng nói cũng không cảm thấy lạ nữa, chỉ nói một câu "Chào buổi sáng" với nhân viên vệ sinh đẩy xe đẩy rồi đi đến chỗ khác.

Xe được đẩy đến khu tái chế rác thải y tế, từng thùng bị chuyển lên xe tái chế màu xanh. Thùng đựng rác thải y tế nhìn qua có vẻ hơi to, nhưng thật ra vì phần lớn các vật dụng y tế dùng 1 lần đều được làm bằng nhựa nhẹ nên chỉ cần 1 người là có thể dễ dàng ôm đẩy lên xe tải rồi.

Nhưng không hiểu sao, mấy thùng đầu tiên không có gì, nhưng đến khi ôm thùng trên cùng bên trái, người nhân viên lại lảo đảo một cái, cơ bắp trên mặt kéo căng, lưng cong như lưng tôm, rõ ràng bị sức nặng làm cho trì xuống.

Nhưng trong Hoàng cung to như thế cũng chẳng có ai để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, cửa cung Tử Vi Thành trước giờ đều vào nghiêm ra dễ, vì thế xe chở thùng rác thải y tế đó cũng dễ dàng được ra ngoài.

Xe chạy ra đường lớn, chạy thẳng đến nhà máy đốt rác nằm ở ngoại ô thành phố. Xe dừng lại ở khu vực dỡ hàng của nhà máy đốt rác, chuyển hàng theo quy định rồi rời đi, lại có một chiếc xe từ nơi khác chạy đến… Một quá trình rất bình thường, không khác gì so với những buổi sáng khác.

Nhưng không ai để ý tới có một người bước ra từ đống thùng rác thải y tế, trên người cô mặc quần áo bệnh nhân của Thái y viện, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng y tế. Trên trên vòng là Lý Chỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!