Xuyên suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô ấy đã đứng trên sân khấu vô số lần. Mỗi khi bước xuống, họ đầu nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm vang của khán giả.
Cô ấy cho rằng chỉ cần có tiếng vỗ tay hoan hô thế này, tiếp tục tỏa ánh hào quang chỉ thuộc về mình như thế thì có thể quên khiến mình quên đi hết thảy đau đớn và xót xa trong lòng, thậm chí có thể quên hết những nỗi đau loã lồ trong quá khứ.
Cô ấy cho rằng cuộc đời mình nhất định sẽ kết thúc ở lối ra của sân khấu hoa lệ, đến một nơi không ai nhận ra, tận hưởng thành quả của sự hy sinh rồi từ từ chết đi.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết thúc mạng sống ở đây. Trên một nền đất lạnh lẽo, trong một tòa nhà bỏ hoang.
Sau khi thoát khỏi dây trói, hai tay đã không còn cảm giác gì nữa, vết thương trong miệng cũng không thấy đau từ bao giờ.
Mmm… Ưm… Ưm hừ ừ… Cô ấy dùng phần sót lại trong cổ họng mình, ngâm nga không nói ra được chữ nào.
Cô ấy bước về phía trước, nhưng chỉ dẫm lên một khoảng không.
Ưm hừ ừ… Âm thanh đột ngột dừng lại.
Ầm!
Khuôn mặt của Lý Trạch Phân bị một chất dinh dính gì đó bắn lên tung toé, nhưng khi cô đưa tay lên chạm vào thì không có gì cả. Cô quay đầu liếc nhìn đôi mắt không còn sáng kia, sau đó dời mắt đi rồi bước ra ngoài.
Có lẽ vì đã mơ hồ hiểu ra đây là một giấc mộng nên lúc này Lý Trạch Phân mới thả lỏng cơ mặt. Trên mặt cô không còn nụ cười hiền dịu như trước nữa, con ngươi màu lạnh sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang cũng hoàn toàn trở nên lạnh lùng, đôi môi tái nhợt như cố tình khơi dậy nét lãnh đạm vốn có của cô trong bóng tối.
Đột nhiên, một thứ gì đó túm lấy bàn chân đang chuẩn bị nhấc lên của cô.
Cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một bàn tay có móng tay đỏ như máu trên mắt cá chân của mình.
Ánh mắt cô nương theo bàn tay quay lại nhìn khuôn mặt kia một lần nữa. Hai hốc mắt đã trống rỗng hoàn toàn vì nhãn cầu rơi ra ngoài, các sợi cơ cũng mất khống chế không còn co rút được nữa.
Không biết vì sao khi Lý Trạch Phân nhìn vào đó, 2 nhãn cầu đột nhiên thu nhỏ lại, con ngươi vốn đang nhìn vào góc tường lại quay sang nhìn thẳng Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân không la hét, cũng không run sợ mà vững vàng xoay người lại hướng mặt đối diện với nó.
Không cam lòng à? Giọng nói cô không chút cảm xúc.
Không có lưỡi, tất nhiên nó không đáp lại được.
Lý Trạch Phân nhìn nó thật lâu sau đó hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân hất bàn tay đang nắm mắt cá chân của mình ra, bước đi không ngoảnh lại.
Theo trí nhớ của cô thì bên ngoài tòa nhà là một bãi đất trống, ra khỏi bãi đất đó không xa có thể tìm được đường quốc lộ. Nhưng Lý Trạch Phân lại không tìm thấy đường đâu, cũng không nhìn thấy bãi đất trống kia. Những gì cô nhìn thấy sau khi bước ra khỏi tòa nhà là một hành lang sâu thẳm lạnh ngắt.
Trong hành lang không có đèn nhưng cô có thể thấy những bức tranh chân dung đắt tiền treo dọc hai bên tường. Ở bức tranh cuối, Lý Trạch Phân không kìm được siết chặt hai tay khi nhìn thấy đôi mắt cười như không cười dưới Dực Thiện quan*.
(*) Dực Thiện quan:
Một loại mũ trong lễ phục của Hoàng đế hoặc thân vương, hai bên trái phải của quan có song long hí châu kim sức, thân long được làm bằng kim luỹ ti, dáng vẻ hùng hồn tựa như đang chuẩn bị bay lên.
Tiến thêm một bước, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi. Không còn là hành lang nữa, cũng không còn những bức tranh kia nữa. Ánh sáng từ mờ ảo chuyển thành sáng chói khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.
Đây là một căn phòng rộng chưa đến 20 mét vuông, nhìn tổng thể giống như một phòng học. Cửa vào phòng không phải là cửa gỗ bình thường mà là một cánh cửa chống trộm cực kỳ cao cấp không hề phù hợp với nội thất bên trong.
Đối diện cửa chống trộm là một tấm bảng đen di động, bức tường 2 bên đều là những tấm gương sáng bóng, mọi cử động nhỏ của Lý Trạch Phân đều bị chúng theo dõi.
Trong phòng chỉ có 1 cái bàn học.
Ở góc trên bên trái cái bàn là một chồng sách cao qua đầu Lý Trạch Phân, bên góc phải là một chiếc đồng hồ cát màu xám. Giữa hai thứ đó là một vài loại văn phòng phẩm tinh xảo, trong đó có một cây thước sắt lớn dài 25 cm.
Không biết có phải vì người dùng không cẩn thận hay không mà trong số những đồ vật văn phòng phẩm sạch sẽ ngăn nắp, chỉ có cây thước này bị dính những vết màu nâu sẫm không thể nhìn ra là gì.
Lý Trạch Phân không biết mình đã ngồi xuống bàn từ bao giờ, trong tay cầm một cây bút màu đen, trước mặt là một tờ giấy trắng. Đồng hồ cát cũng đã bị lật lại và bắt đầu chảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!