18
"Cái gì gọi là không thể vẹn toàn?"
Ta gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh.
Thế nhưng, vừa quay đầu, ta lại lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi.
"Bổn tiểu thư chỉ cần một câu nói của huynh là đủ rồi."
Tạ Anh trầm mặc.
Thật lâu sau, y khẽ giơ tay lên:
Nếu như…
Lòng ta chợt nhói lên một cơn đau xé ruột.
Như thể có một mũi gai sắc nhọn đâm thẳng vào tim.
Ta lùi lại nửa bước, cắn chặt môi, trước mắt chập chờn những bóng mờ không rõ ràng.
Sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên ta có khát vọng đuổi theo một người.
Vậy mà đến cuối cùng, ta lại đâm sầm vào một bức tường vững chắc.
Ta không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một lời hứa hẹn của Tạ Anh thôi.
Vậy mà tại sao, huynh cứ mãi lùi bước?
Rõ ràng, trong mộng, chính huynh đã van xin ta đừng rời xa huynh.
Thế nhưng lúc này, huynh lại ấp úng, không chịu nói một câu đáp lại.
Ta đưa tay lên, quệt sạch những giọt nước mắt.
"Huynh không cần phải nói gì nữa."
Dứt lời, ta xoay người bước đi, không hề ngoảnh lại.
Không hề do dự.
Tạ Anh đứng nguyên tại chỗ.
Như một thân cây khô, hồi lâu chẳng hề động đậy.
Rồi trong khoảnh khắc vườn hoa chỉ còn lại một mình y, đôi tay y mới chầm chậm hoàn thành nốt câu nói chưa trọn vẹn.
"Nếu ta còn sống trở về…"
"Ta nhất định sẽ cưới muội."
19
Bị Tạ Anh cự tuyệt, cảm giác thật khó chịu.
Ta ở lì trong phủ mấy ngày liền, suốt ngày đờ đẫn, không còn chút sinh khí nào như trước.
Phụ thân không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông cũng lấy làm lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!