1
Trên đường từ Bách Y Các hồi phủ, xe ngựa của ta bị một đám người chặn lại.
Ta vén rèm, qua khe hở nhìn ra ngoài.
Bên ngoài hỗn loạn vô cùng.
Những lời lẽ dơ bẩn tuôn ra từ miệng đám lưu manh, rơi xuống kẻ đang bị đánh dưới đất.
Tiếng đấm đá xen lẫn những tiếng rên rỉ vì đau đớn.
Ta đứng dậy, bước xuống xe ngựa.
Từ trên cao nhìn xuống kẻ đang cuộn mình trong bùn đất.
Hắn khoác một thân bạch y nay đã lấm lem bùn đất, gương mặt tuấn tú cũng chi chít vết bầm.
Ta nhận ra hắn.
Hắn chính là kẻ mà nay cả kinh thành đều muốn đuổi cùng gi. ết tận—
Tân khoa trạng nguyên của triều đình, Tạ Anh.
2
Tạ Anh, kẻ xuất thân thấp kém, lại có thể viết nên những áng văn chương tuyệt diệu.
Người Giang Nam ai ai cũng nói:
"Tài văn chương trong thiên hạ, Tạ lang độc chiếm tám đấu."
Ngay cả vị phu tử cổ hủ nhất trong thư viện cũng không thể tìm ra lời nào để bắt bẻ văn chương của hắn.
Thiên hạ truyền tụng văn của hắn đến mức gần như cuồng dại.
Thơ văn hắn viết, bao nhiêu kẻ sĩ tranh nhau sao chép.
Tranh hắn vẽ, dấu ấn các danh gia giẫm lên tầng tầng lớp lớp.
Dẫu hắn khiêm tốn đến mức không mấy khi lộ diện, danh tiếng và tài hoa vẫn lan xa khắp hai bờ đại giang.
Ta không có khái niệm gì về kẻ này.
Chỉ là trong một buổi thi thơ, tiện tay lật xem tập văn của hắn.
— Văn hay, quả thực là văn hay, nhưng không phải thứ ta thích.
Ta hờ hững khép sách lại, cầm theo chiếc trâm mới mua hồi phủ, liền trông thấy phụ thân đang nâng trong tay một tập văn của Tạ Anh.
Ông đứng dưới mái hiên, tựa hồ chẳng hề cảm thấy trời lạnh, đọc đến mê mẩn.
Thấy ta tò mò ngó sang, ông ho nhẹ một tiếng, nói như che giấu:
"Trời lạnh, mau vào nhà đi."
Ta tất nhiên không vạch trần ông.
Chỉ khẽ giơ trâm lên như khoe một chút, rồi xoay người về phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!