8
Chuyện ta mang Tạ Anh về phủ, chưa đầy một nén nhang, đã truyền khắp cả phố Chu Tước.
Vừa bước qua cổng chính, thứ đợi ta chính là sắc mặt lạnh lùng của phụ thân.
Ông hắng giọng nặng nề, ánh mắt dừng trên tay ta— nơi vẫn còn đang nắm lấy Tạ Anh.
"Có khác gì sỉ nhục sự nho nhã đâu chứ?!"
Ta chẳng mảy may bận tâm.
Một vị võ tướng, cần gì phải giữ lấy cái gọi là nhonhã?
Trước kia trong quân doanh, ông uống say còn mạnh miệng nói muốn cưới cho ta ba năm bảy tướng công.
Nay nghiêm giọng trách mắng, chẳng qua chỉ là làm bộ làm dáng cho người ngoài xem mà thôi.
Quả nhiên.
Đến khi ta thay áo rồi quay lại—
Phụ thân ta đã sớm kéo Tạ Anh lại mà ân cần hỏi han.
Ông thông thạo đủ mười tám loại binh khí, ngày thường nghiêm nghị không cười, là vị đại tướng quân nổi danh trên chiến trường.
Nhưng khi về phủ, lại đắm chìm trong sách vở, ngày ngày ôm thi thư không rời, chẳng khác nào một kẻ cuồng thơ.
Giờ đây gặp được một nhân tài như Tạ Anh, đương nhiên là phấn khởi không thôi.
Tạ Anh bị mấy câu hỏi dồn dập của ông làm cho ngơ ngác.
Hắn đứng đấy, rõ ràng chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Ta bước lên trước, cưỡng ép kéo phụ thân đang thao thao bất tuyệt ra xa.
"Cha, hắn còn đầy thương tích đấy, trước tiên cứ để hắn nghỉ ngơi đã!"
"Cũng đúng, cũng đúng!" Phụ thân vội gật đầu.
Lúc này Tạ Anh mới có cơ hội thở phào.
Thế nhưng, ngay khi hắn vừa được người hầu dẫn đi tắm rửa, sắc mặt phụ thân chợt trở nên nghiêm túc.
Ông nhìn ta, ánh mắt sắc bén.
"Thư Thư, con thực sự thích thằng nhóc đó rồi sao?"
Ta nhíu mày, ngạc nhiên nhìn ông.
"Cha đang nói cái gì vậy?"
"Sao con có thể thích hắn được?"
Giọng ta đầy khó hiểu:
"Con và hắn mới chỉ gặp nhau có hai lần, thậm chí còn chẳng quen thân."
"Lần này chỉ là thấy hắn đáng thương, nên mới ra tay cứu giúp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!