24
Phụ thân và lão Phương cùng ta tiến sâu vào rừng tìm kiếm Tạ Anh.
Suốt nửa ngày trời băng qua núi rừng, lại xua đuổi mấy con sói hoang, cuối cùng cũng tìm thấy chàng.
Lúc gặp được, trên người chàng còn có một vết thương do tên bắn.
May thay, ta có mang theo thuốc trị thương, vội vàng băng bó tạm thời cho chàng.
Nhưng trái với sự mong đợi của ta, chàng không hề lộ vẻ vui mừng khi thấy chúng ta, mà lại nhíu mày thật chặt.
Bàn tay chàng thoăn thoắt ra dấu.
Mau rời khỏi đây.
"Nơi này không an toàn, đừng lo cho ta, đi ngay đi!"
Lão Phương cau mày:
"Tiểu tử ngươi điên rồi sao?"
"Chúng ta mà đi, còn ngươi thì sao?"
Tạ Anh mím môi, tay khựng lại một lát, rồi mới chậm rãi ra hiệu.
"Đây là cái bẫy Hoàng thượng giăng ra cho ta."
Cái gì?
"Ngài ấy muốn ta chết."
Ta nhíu mày chặt hơn:
"Hoàng thượng sao lại muốn lấy mạng chàng?"
Tạ Anh trầm ngâm, ngón tay linh hoạt truyền tải từng lời.
"Tối qua, ta và ngài ấy đã có một cuộc đối đầu."
"Ngài ấy muốn từ bỏ cải cách."
Chàng mím môi.
Ta không đồng ý.
"Ngài ấy muốn từ bỏ cải cách?"
Cơn nghi hoặc trào dâng trong ta.
Một chuyện liên quan đến quốc kế dân sinh như vậy, vì sao đột nhiên lại bị vứt bỏ?
Phụ thân lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt thâm trầm.
"Là vì hắn phát hiện tư khố của mình không còn thu nhập như trước, hay là vì đám quan tham đã nhảy ra gây sức ép?"
Tạ Anh không nói.
Phụ thân chậm rãi cất giọng, trầm ổn như đá tảng giữa dòng thác chảy xiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!