Chương 22: (Vô Đề)

Nghe anh nhờ làm thêm một cây kẹo kéo nữa, chú Kiến trố mắt:

- Cháu định đi bán thêm buổi tối à?

- Dạ không ạ!

- Thường đáp, giọng bối rối.

Chú Kiến càng ngạc nhiên:

- Vậy làm gì tới hai cây dữ vậy ?

Thường nuốt nước bọt:

- Dạ, cháu tặng bạn cháu.

Chú Kiến lại càng há hốc miệng:

- Tặng bạn mà tặng kẹo kéo ? Thiếu gì thứ sao cháu không tặng? Mà bạn gái hay bạn trai vậy ?

Thường đỏ mặt:

- Dạ... bạn trai!

Tới đây chú Kiến thôi vặn vẹo. Ừ, chắc nó tặng cho thằng bạn nghịch ngợm nào đó chứ không lẽ tặng quà cho bạn gái nó lại điên đến mức đi tặng kẹo kéo! Nghĩ vậy, chú Kiến gật gù:

- Thôi, được rồi!

Chừng nào cháu lấy ?

Biết thoát nạn, Thường mừng rơn:

- Dạ, chiều mai.

Tối hôm sau, Thường quấn cây kẹo trong một tấm giấy dầu, bên ngoài cẩn thận bọc thêm mấy lớp giấy báo nữa rồi hồi hộp chở đến nhà Thủy Tiên. Cho tới lúc đó, Thường vẫn chưa yên tâm về món kẹo sinh nhật kỳ cục này. Anh cảm thấy cái trò chơi này của Thủy Tiên nó ngông nghênh và gàn dở sao sao ấy!

Thường không thể hình dung được lát nữa đây trong một ngôi nhà sang trọng, giữa một buổi tiệc sinh nhật sang trọng cái món kẹo bình dân này sẽ xuất hiện ngớ ngẩn như thế nào. Thấp thỏm và lo âu, đã mấy lần Thường định quay xe lại, chở phắt cái món kẹo sinh nhật này về nhà chú Kiến.

Nhưng rồi sợ ngày hôm sau sẽ chạm phải ánh mắt trách móc của Thủy Tiên, nhất là những giọt nước mắt chan hòa như lần trước, Thường đành phải từ bỏ ý định tháo lui và lại nghiến răng đạp thẳng.

Khi Thường đến, khách chưa có ai.

Chỉ có hai anh em Thủy Tiên ngồi trong ghế xa

-lông giữa căn phòng khách bày biện đẹp đẽ và thanh lịch. Vừa bước qua khỏi cửa, Thường cảm giác như anh bỗng lọt thỏm vào một thế giới khác. Thủy Tiên hôm nay trông rực rỡ hẳn lên trong bộ váy đầm tuyệt đẹp.

Thấy Thường xuất hiện, cô đứng bật dậy, mừng rỡ chạy lại:

- A, Thường đến rồi!

Trong khi Thường mỉm cười lúng túng thì Thủy Tiên mau mắn giới thiệu khi hai người con trai với nhau:

- Đây là Đạt, anh của Thủy Tiên.

Còn đây là Thường, bạn học cùng lớp với em!

Thường khẽ liếc Đạt. So với Thường, Đạt trông già dặn hơn nhiều. Hẳn Đạt phải lớn hơn em gái mình đến sáu, bảy tuổi là ít. Đã vậy, vẻ mặt Đạt lại nghiêm nghị khiến anh càng có vẻ chững chạc tợn.

Thủy Tiên vừa giới thiệu xong, Đạt liền chìa tay ra khiến Thường phải lóng ngóng và hốt hoảng đặt vội bọc giấy báo lên bàn để bắt tay anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!