Chương 21: (Vô Đề)

Thấm thoắt mà đã một tháng trôi qua, kể từ ngày Thường đi dạy kèm. Chiều nay, Thường đem tháng lương đầu tiên về cho mẹ. Đó là khoản tiền trước nay Thường vẫn gửi nơi chú Kiến. Anh trích ra một ít mua cho bé Nhi một chiếc cặp xách đi học.

Anh cũng mua cho chú Kiến một chiếc nón mới thay cho chiếc nón cũ mèm chú vẫn thường đội.

Chú Kiến đón chiếc nón từ tay Thường với vẻ cảm động, miệng trách yêu:

- Cái thằng bày đặt! Chỉ lần này thôi nghen! Lầu sau đừng mua gì cho chú nữa! Hãy đem tiền về cho mẹ!

Thường nắm chặt tay chú Kiến:

- Nếu không nhờ chú, cháu đâu biết làm cách nào giúp đỡ mẹ cháu!

Chú Kiến vỗ vai Thường:

- Thôi, về đi! Đừng nói chuyện tình nghĩa ấm ớ nữa!

Khi Thường bước vào nhà, đặt cặp sách lên bàn, hoan hỉ nói với Nhi:

- Quà cho em nè!

Thì Nhi sáng mắt lên và vội vã chạy bổ lại. Nó ôm cái cặp vào người, thận trọng và âu yếm sờ lên những chiếc khóa đồng sáng lóe, miệng trầm trồ:

- Ôi, chiếc cặp đẹp quá!

Ở đâu ra vậy anh?

Thường vui vẻ:

- Anh mua cho em chứ đâu!

- Anh mua ?

- Nhi tròn xoe mắt, nhưng rồi chợt nhớ ra, Nhi cười tủm tỉm

- Anh mới lãnh lương hả ?

- Ừ, anh mới lãnh lương!

Thường đáp với giọng kiêu hãnh và âu yếm nhìn em. Vẻ mừng rỡ của Nhi khiến Thường cảm thấy nao nao trong dạ. Tội nghiệp, chiếc cặp của Nhi cũ xì, sứt chỉ tuột quai mấy tháng nay nhưng Nhi không dám mở miệng xin mẹ.

Biết gia đình khó khăn, mẹ phải vất vả đối phó với cái ăn cái uống, Nhi lầm lũi đi học với chiếc cặp xộc xệch trên tay, quai phải bó lại bằng sợi kẽm.

Ngẫm nghĩ một hồi, Thường khẽ hắng giọng:

- Nhi nè!

- Gì anh?

- Khi nào cần gì, em nói với anh nghen! Kỳ lương sau, anh sẽ mua cho!

Nghe anh hứa hẹn mặt Nhi tươi roi rói. Nhưng rồi không biết nghĩ ngợi thế nào, Nhi lại lắc đầu:

- Thôi, em chẳng cần gì đâu! Anh đưa hết tiền cho mẹ đi!

Bất giác Thường khẽ thở dài. Câu nói của Nhi khiến anh cảm động và càng thương em hơn. Nhi còn nhỏ nhưng biết thương mẹ thương anh, không hay vòi vĩnh như các bạn cùng tuổi. Tuần lễ đầu đi bán, chiều nào Thường cũng để dành đem về cho em một khúc kẹo kéo.

Tưởng Thường mua thật, qua đến ngày thứ tư Nhi rụt rè lên tiếng:

- Thôi, em không ăn nữa đâu! Anh đừng mua nữa! Tốn tiền lắm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!