Chương 19: (Vô Đề)

Cô giúi xấp bạc vào tay anh, cười nói:

- Cảm ơn anh nhiều nghen!

- Em bướng ghê!

- Thường nhún vai

- Lại còn bày đặt khách sáo nữa!

Nói vậy nhưng Thường vẫn cầm lấy xấp tiền. Anh biết tính Tài Khôn. Cô không thích nhận không cái gì của ai, kể cả người bạn thân thiết là anh. Trong hoàn cảnh khó khăn, Tài Khôn vẫn không đánh mất tính lạc quan vui vẻ, và cả lòng tự trọng.

Chơi với Tài Khôn lâu ngày, Thường dần dà cảm nhận ở cô bạn bé nhỏ này một niềm tự hào thanh bạch, những suy nghĩ vừa hồn nhiên vừa sâu sắc và cùng với chúng là một ý thức chế ngự số phận, không cho nó làm vỡ những quả bóng mộng mơ, chở đầy những dự cảm tốt lành trong tâm hồn cô.

Đôi lúc Thường ngạc nhiên khi thấy cái ý thức này ở Tài Khôn một mặt thì mãnh liệt, mặt khác lại được bộc lộ một cách thư thái đến vô tâm, một cách rất gần với bản năng, như thể đó là một điều kỳ diệu.

Và đã là điều kỳ diệu, thì nó kỳ diệu ngay cả ở cách lan truyền sang người khác. Như mới đây thôi.

Hôm đó, trời u ám ngay từ sáng. Trời không mây, chỉ tù mù. Không khí đầu ngày hơi se lạnh, nhưng càng về trưa càng nóng bức, ngột ngạt.

Đầu giờ chiều, học trò trường Phương Nam vừa vào lớp khoảng mười phút thì trời đổ mưa khiến những kẻ bán dạo trước cổng trường lật đật chạy dạt vào hai bên hè, co ro đứng nép dưới mái hiên.

Thường nhìn Tài Khôn, dịu dàng hỏi:

- Em lạnh không?

- Không!

- Tài Khôn nhún vai

- Em quen rồi! Cái lạnh ở đây đâu ăn thua gì so với ở Đắc Lắc! Chỉ sợ anh lạnh thì có!

Thường đưa tay xoa má, ngượng ngùng thú nhận:

- Ừ, anh thấy hơi lành lạnh!

Tài Khôn nháy nháy mắt vẻ giễu cợt:

- Lần sau ra đường, anh nhớ mang theo áo mưa và mặc thêm áo ấm!

Thấy Tài Khôn lên giọng chị hai, Thường bật cười khẽ và thò tay cốc cho cô bé một phát.

Những người bán dạo sợ nhất trời mưa. Đó là những ngày buồn. Mưa, đường sá lầy lội, hàng quán ướt át. Kéo theo nó là vắng khách, ế hàng.

Nhưng may làm sao, gần đến giờ ra chơi thì mưa bỗng dứt hạt. Trời chỉ hơi hửng lên một chút nhưng cũng đủ khiến những người nép mình dưới hàng hiên lật đật chạy bổ ra ngoài với vẻ mặt hớn hở.

Thường đẩy xe đạp ra ngoài và đưa tay sửa lại tấm giấy dầu. Khi chạm tay lên cây kẹo, mặt anh bỗng thoáng vẻ lo âu. Hôm nay chú Kiến nấu đường hơi già tay nên cây kẹo không được dẻo. Hồi đầu giờ, Thường đã nhận ra điều đó khi anh phải dùng sức nhiều hơn để kéo kẹo cho lũ trẻ.

Sau cơn mưa, cây kẹo trở nên rắn hơn. Cũng như người, nó co lại khi gặp lạnh.

Thường bặm môi kéo thử và đúng như anh lo ngại, phải rất vất vả anh mới khiến nó nhúch nhích một tí ti.

Cho đến khi tiếng kẻng ra chơi vang lên, các khách hàng tí hon bu lại thì Thường thật sự lúng túng. Anh kéo đến mỏi tay, mồ hôi ra đẫm trán, nhưng những tiếng thúc giục vẫn không ngừng vang lên bên tai:

- Bán cho em ba trăm!

- Em nữa! Em năm trăm!

- Sao bữa nay anh kéo chậm rì vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!