Nói là nói vậy, nhưng hôm sau Hạ Nguyên vẫn đi ra ngoài một lần lúc đang là giờ làm việc của người khác —— vì để cắt tóc.
Ở thời đại này, kiểu tóc là một trong những phương tiện quan trọng để phân biệt người khác.
Trong trường hợp gặp phải Giang Tích Ngôn, mái tóc dài này của cô sẽ làm anh ta nhớ lại đêm hôm đó, cô nghĩ tới nghĩ lui một đêm, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định hóm hỉnh nhưng đầy tàn nhẫn này.
Cô để tóc dài được ba năm, khi mang tóc đi cắt trong lúc bận rộn viết bản thảo, cũng không muốn cắt ngắn.
Cuối cùng mái tóc này lại vì bản thân không cẩn thận cưỡng hôn Giang Tích Ngôn, mà hy sinh lừng lẫy.
Khi Hạ Nguyên cầm đoạn tóc dài mà cô đã cắt đi về nhà, trái tim cô đã rỉ máu.
Nhưng chỉ cần nghĩ, hy sinh mái tóc, có thể giảm bớt hơn phân nửa tỷ lệ bị Giang Tích Ngôn nhận ra, thì cô lập tức cảm thấy mái tóc dài này của mình cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Hai ngày nay Hạ Nguyên đều ở nhà, lén lút tìm hiểu xem nhà bên cạnh làm việc và nghỉ ngơi như thế nào.
Buổi sáng khi nào ra cửa, cô không biết, nhưng có thể chắc chắn rằng lúc bản thân cô còn đang nằm mơ, thì Giang Tích Ngôn đã ra ngoài đi làm rồi. Buổi tối nhiều nhất 8 giờ là về đến nhà.
Biết rõ Giang Tích Ngôn làm việc và nghỉ ngơi thế nào, sẽ gần như hoàn toàn tránh được cơ hội gặp anh ta ở hành lang và thang máy.
Cứ vậy trôi qua một tuần, đội hình chạy bộ buổi tối Bốn mươi hai cây số đã hoạt động được hơn hai tháng, cuối cùng đã chào đón thêm một cuộc chạy bộ buổi tối nữa.
Nhóm chạy bộ buổi tối cố định chín giờ mỗi ngày là phải tập hợp để mở cuộc chạy bộ, địa điểm xuất phát nằm bên ngoài tiểu khu, đi qua đi lại mất vài phút mà thôi.
Hạ Nguyên thay vì đi chạy bộ thì lại bỏ ra một số tiền lớn để mua đồ thể thao và giày chạy bộ nhưng vẫn chưa mặc được vài lần, cô giả vờ như mình là một vận động viên thể dục thể thao hàng đầu, ngẩng đầu xoải bước chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng chỉ vừa mở cửa, ánh mắt bỗng liếc qua cánh cửa bên cạnh và phát hiện ra có một bóng người.
Cô gần như phản xạ có điều kiện, kéo nửa người đang vươn ra quay ngược trở lại trong phòng, đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Nguy hiểm thật!
Cũng may cô phản ứng nhanh, nếu không lúc nãy đã đụng phải Giang Tích Ngôn rồi.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, nhưng Hạ Nguyên cảm thấy như mình vừa trải qua một bài kiểm tra sinh tử, trái tim suýt nữa đã bay ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù đã cắt tóc, nhưng xét cho cùng cũng chỉ mới trôi qua hơn một tuần, bây giờ đã gặp mặt nhau, vẫn không đủ bảo hiểm lắm.
Cô vỗ ngực, để cho trái tim nhỏ bé đáng thương của mình đập chậm lại.
Sau đó cô vươn tay cầm lấy điện thoại, nhấp vào nhóm trò chuyện trên WeChat, gửi tin nhắn vào Bốn mươi hai cây số: Tôi vừa thấy hơi khó chịu, hôm nay không đi, mọi người cố lên!
Mà lúc nãy, Giang Tích Ngôn đang đứng trước nhà mình để khóa cửa, cũng vì động tĩnh lớn ở nhà bên cạnh mà vô thức quay đầu lại nhìn.
Mặc dù chỉ nhìn thấy có một bóng dáng vụt qua, nhưng anh vẫn cảm thấy dường như có chút quen thuộc.
Khóe môi anh cong lên, anh cất chìa khóa vào, bước đến trước cửa thang máy, rồi gọi điện thoại cho Giang Mạc Ngữ.
Cô em gái ở đầu bên kia âm dương quái khí trả lời:
"U a! Mặt trời mọc đằng tây, làm phần mộ tổ tiên Giang gia của chúng ta tỏa khói nhẹ, thế nhưng Giang Đại Boss lại chủ động gọi điện thoại cho em sao?"
Giang Tích Ngôn không chấp nhặt với cô, như là thuận miệng hỏi:
"Giang Mạc Ngữ, khuê mật Hạ Nguyên đó của em không phải ở Giang Thành sao? Cô ấy cũng sống ở Riverside Family à?"
Giang Mạc Ngữ nói: "Đúng vậy!
Anh gặp được cậu ấy rồi à? Mấy ngày trước em phụng mệnh của mẹ gửi đồ ăn cho anh, sợ một mình anh ăn không hết, nên gọi điện thoại bảo cậu ấy qua chỗ anh lấy một ít, có điều cậu ấy nói không cần, em cũng quên nhắc đến với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!