Edit: Lạc Lạc
"Vị sư huynh vừa nói chuyện với em, cũng là sếp của em luôn sao?" Sau khi lên xe, Giang Tích Ngôn vừa khởi động xe vừa thuận miệng hỏi.
Hạ Nguyên hoảng hốt: Sao anh biết được?
"Tôi thấy ở trên mạng."
Hạ Nguyên: ……
Nghĩ đến việc Giang Tích Ngôn nhìn thấy thông tin của mình ở trên mạng, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hơi là lạ.
Sau khi tạm biệt và chuẩn bị vào nhà, cuối cùng Hạ Nguyên vẫn lấy hết can đảm nói:
"Anh Tích Ngôn, chân em rất đau, tối nay sẽ không đi chạy bộ, khi nào hết đau sẽ lại đi chạy cùng anh."
Giang Tích Ngôn bình thản nói:
"Chạy lần đầu tiên đều như vậy cả, đau chân là chuyện rất bình thường. Nếu đợi hết rồi mới chạy, tới lúc đó cũng sẽ đau lại thôi, vì vậy cách tốt nhất là kiên nhẫn nhịn đau vài ngày, sau này sẽ không đau nữa" Anh dừng lại một lúc,
"Tối nay lúc ra ngoài, tôi sẽ gọi em."
…… Hạ Nguyên, Vâng ạ!
Giang Tích Ngôn cười khẽ:
"Về nghỉ ngơi một lúc đi, lúc ăn bữa chiều sẽ gọi em."
Hở?
"Dù sao tôi cũng phải nấu cơm, làm luôn phần hai người cũng tiện hơn là một người."
Hạ Nguyên ngập ngừng một lúc: Thật phiền anh quá.
Giang Tích Ngôn: Không phiền.
Hạ Nguyên vẫy tay với anh, cầm theo đôi giày và bước vào nhà, cảm thấy kỳ lạ mà sờ lên đầu.
Tại sao Giang Tích Ngôn lại không giống như trong suy nghĩ của cô?
Dường như còn khá tốt bụng.
Không lẽ là người trưởng thành sẽ đổi tính?
Không đúng, hôm qua Giang Mạc Ngữ còn gửi tin nhắn lên án anh trai mình nữa mà?
Cô lúc lắc đầu, bỏ đi, vẫn là không nên suy nghĩ nhiều. Xét cho cùng Giang Tích Ngôn cũng là một người đàn ông đã bước chân vào xã hội, cũng đã nhận một mức độ giáo dục cao, ngay cả khi có độc ác thật thì nhất định cũng sẽ không biểu hiện lung tung ra ngoài.
Nói tóm lại, sau này bản thân cô vẫn phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đắc tội anh ta, càng không thể cho anh ta biết người cưỡng hôn anh ta lúc trước là cô.
Tối đến, tất nhiên Hạ Nguyên lại sang nhà bên cạnh để ăn cơm ké.
Vào lúc chín giờ, Giang Tích Ngôn đúng giờ gõ cửa nhà cô, kêu cô đi chạy bộ.
Vì là cuối tuần, những phế sài kiên trì chạy được vài đêm đó, cuối cùng cũng vì mỗi người có hoạt động riêng vào buổi tối, không hẹn mà cùng tạm ngừng một đêm, chỉ còn lại hai người Hạ Nguyên và Giang Tích Ngôn trai đơn gái chiếc.
Tối qua Hạ Nguyên còn kiên trì chạy được ba km, hôm nay vì thân phụ trọng thương, thân tàn chí kiên cũng chỉ chạy được hơn một km đã hết chịu nổi.
Cũng may Giang Tích Ngôn cũng không bảo cô phải kiên trì gì đó nữa, tự mình chạy một vòng năm km, sau đó cùng Hạ Nguyên trở về tiểu khu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!