Chương 8: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 8 – Lạc đềTrì Nghiên Tây càng thêm tức giận.

Phạt cậu?

Hắn ta tưởng mình là bố cậu chắc!

Cậu bất kham muốn giãy khỏi sự khống chế của Úc Chấp, vòng eo của Alpha vô cùng có lực, gần như xoắn lại thành một sợi dây thừng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của đôi tay gã Beta.

Úc Chấp cảm nhận được điều gì, trĩu mắt nhìn xuống, con ngươi màu sáng nhạt lộ ra một vẻ như vừa thấy chuyện lạ.

Thân hình đẹp của Alpha không chỉ có vai rộng, chân dài, eo thon mà còn có ngực nở, mông cong.

Thế nên Trì Nghiên Tây, kẻ đang bị ấn chặt cả hai tay và cổ, càng muốn giãy ra thì lại càng dán sát vào anh.

Sát đến mức hình dạng vũ khí của Úc Chấp cũng có thể lờ mờ nhìn ra.

Úc Chấp phát hiện ra nhưng Trì Nghiên Tây vẫn chưa hay biết, miệng vẫn lải nhải chửi rủa, có điều Alpha dường như không giỏi mắng người, nói tới nói lui cũng chỉ vài câu "tao sẽ giết mày", "tao cho mày biết tay", "chuyện này chưa xong đâu", "Úc Chấp tao nói cho mày biết, mày tiêu rồi!"

Úc Chấp: "Cậu giống một con chó vẫy đuôi cầu xin thương hại."

Alpha đang vặn vẹo hăng say bỗng ngoan ngoãn lại, nhưng cái miệng thì chưa: "Mày mới giống chó! Mày thả tao ra!"

Cảm giác tuyến thể bị ấn mạnh không hề dễ chịu, dù cậu là Alpha, tuyến thể cũng là nơi nên được v**t v* nhẹ nhàng, đối đãi dịu dàng.

Bên ngoài, Chung Sơn gõ cửa: "Thiếu gia, Cố thiếu đến rồi ạ."

Úc Chấp buông tay, lùi về sau, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Được trả lại tự do một cách bất thần, Trì Nghiên Tây suýt nữa thì trượt theo mép bàn ngã xuống, cậu vội níu lấy cạnh bàn để đứng vững, trên cổ tay lưu lại một vòng dấu tay rõ rệt.

Thần sắc Alpha có chút vi diệu, tuyến thể bị ức h**p thậm tệ, thật ra chân cậu đã nhũn ra rồi.

"Mày cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu!"

Úc Chấp phả ra làn khói, một lời đe dọa không chút uy lực. Chỉ là anh đã có chút chán ngán trò chơi này, Trì Nghiên Tây không đủ thú vị, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là vung vẩy nắm đấm vô dụng và buông những lời đe dọa sáo rỗng.

"Tôi chán rồi."

Trì Nghiên Tây sững người, không hiểu ý anh là gì.

Chán cái gì?

Nghĩ lại, ai thèm quan tâm anh ta chán cái gì!

Vừa xoa cổ tay, trong tầm mắt cậu, Úc Chấp đang đi về phía cửa, làn khói từ miệng anh bay ra làm mờ đi tầm nhìn của cậu.

Chỉ nghe một giọng nói nhàn nhạt: "Cậu rất nhàm chán."

Bàn tay đang xoa của cậu dừng lại, con ngươi giật cục xoay vài vòng mới hiểu ra, tràn đầy vẻ sửng sốt và kinh ngạc không thể tin nổi.

Úc Chấp đã mở cửa bước ra ngoài, bóng lưng của gã Beta cao ráo mà đẹp đẽ, nhưng lời nói ra lại vừa tổn thương vừa vô tình.

Trì Nghiên Tây sống 20 năm, đây là lần đầu tiên có người nói cậu nhàm chán, cậu cũng không ngờ hai chữ này đối với mình lại có sức sát thương mạnh đến thế, thậm chí khiến cậu cảm thấy sỉ nhục.

Cậu! Trì Nghiên Tây! Nhàm chán!

Cố Tấn Đình và Úc Chấp sượt qua nhau, Alpha mặt mày lạnh lùng ngẩng cao đầu bước đi, gã Beta thờ ơ với cả thế gian thần sắc đạm mạc.

Chẳng ai nhìn ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!