Chương 7: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 7 – Hình phạt lần thứ haiBốn chữ hờ hững buông ra khiến đám người câm bặt, im phăng phắc như đứng thở hơi, vừa chấn kinh trước sự táo tợn của gã beta này, vừa tò mò phản ứng của Trì Nghiên Tây, ánh mắt len lén liếc nhìn. Dù không quá thân quen với các vệ sĩ khác của cậu chủ, nhưng ấn tượng của họ về cậu ta vẫn không tệ.

Vị thiếu gia này, một kẻ tồn tại nơi đỉnh chóp kim tự tháp của giới thượng lưu, lại không phải kiểu người mắt cao hơn đầu, coi kẻ khác như cỏ rác sâu bọ. Dẫu cho có bất mãn với ai, cậu cũng chẳng bao giờ giận cá chém thớt mà gây khó dễ cho đám làm công ăn lương như họ. Thậm chí nếu dưới mí mắt cậu có kẻ nào vô cớ bị đám cậu ấm cô chiêu bắt nạt, một chuyện vốn thấy quen không lạ, cậu lại chẳng ngần ngại mà trượng nghĩa lên tiếng.

Có điều, cậu chẳng phải người không có tính khí, ai mà chẳng có chút nóng nảy, huống hồ là những kẻ từ lúc sinh ra đã được nâng niu phụng thờ. Hậu quả của việc chọc giận cậu ta cũng khủng khiếp vô cùng. Thuở trước từng có một gã trọc phú chẳng biết sống chết, một sớm được lên hương mà hoàn toàn quên mất mình nặng mấy cân mấy lạng, dám ngang nhiên trước mặt cậu mà chế giễu người mẹ đang ở viện điều dưỡng.

Đêm đó, một chiếc du thuyền xa hoa rời cảng tiến ra biển lớn. Thân người treo ngược, máu tươi rỏ tong tong không dứt, tiếng kêu thảm đạm đến mức phi nhân, và bầy cá mập bị mùi máu tanh dụ dỗ mà chồm hỗm xé toạc mặt biển.

Và một Trì Nghiên Tây không chút xót thương hay dung tình.

Nghĩ đến kết cục của kẻ đó, vài vệ sĩ bất giác toát mồ hôi lạnh thay cho Úc Chấp. Công khai chế nhạo Trì Nghiên Tây tự mình đa tình, hơn nữa – họ liếc nhìn nửa ly whiskey còn lại trong tay cậu chủ, dường như còn tiện thể châm biếm và khinh miệt cả pheromone của cậu, vậy thì càng gay go hơn nữa.

Sắc mặt Trì Nghiên Tây quả thực khó coi vô cùng, lạnh đến độ có thể cạo ra một lớp sương giá. Cậu nghiến chặt răng hàm sau đến bật cả tiếng, cốt để không mất thể diện mà nổi trận lôi đình trước mặt bao người.

Nới lỏng hàm răng gần như sắp bẻ nát: "Ra ngoài."

Đám người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng vẫn là Chung Sơn lĩnh ngộ được ý của cậu chủ, đưa mắt ra hiệu cho những người khác theo mình ra ngoài. Trì Gia Nhất lo lắng nhìn Úc Chấp, cuối cùng bị Chung Sơn lôi đi mất.

Ra ngoài rồi, Chung Sơn gọi nhân viên đến, giải thích đơn giản vài câu, người nhân viên lập tức trở về vị trí làm việc, cầm điều khiển lên và nhấn nút.

Phòng nghỉ vốn là không gian bán mở của đám vệ sĩ bỗng xuất hiện những bức tường kính màu sẫm từ hai bên, men theo đường ray ẩn mật dưới sàn mà lao về phía trước. Chỉ trong chớp mắt, phòng nghỉ đã bị ngăn cách hoàn toàn thành một không gian biệt lập. Khoảnh khắc hai bức tường kính hợp lại, những hoa văn tựa vết rạn nứt bừng sáng, nhìn từ ngoài vào càng thêm rối mắt, tăng thêm tính riêng tư cho không gian bên trong.

Úc Chấp: Thiết kế này không tệ, anh thích.

Nếu có thể, về lại Tam Giác Châu anh cũng sẽ làm một cái.

Một tiếng "choang" giòn tan đột ngột vang lên, ly rượu vỡ tan ngay trước chân Úc Chấp. Một mảnh vỡ văng ra, sượt qua sống mũi cao thẳng của anh, rạch một đường ngang nốt ruồi nhỏ bên cạnh. Vết thương tuy nông nhưng vẫn ửng lên một vệt máu, có dấu hiệu ngưng tụ thành giọt rồi trượt xuống.

Đầu ngón tay mang theo lớp chai mỏng thản nhiên lau đi vệt máu, Úc Chấp đăm đăm nhìn vào màu đỏ tươi trên tay mình.

Trì Nghiên Tây: "Không muốn làm vệ sĩ thì cút."

Úc Chấp chậm rãi l**m đi vết máu trên đầu ngón tay, thần sắc trong mắt đã hoàn toàn khác hẳn ngày thường, vẻ chán ghét biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn hiểm nguy, tựa như một sợi tơ của loài nhện săn mồi đã giăng lên người Trì Nghiên Tây, vô hình trung khiến cậu chẳng thể nào trốn thoát.

"Tôi hỏi, cậu trả lời." Úc Chấp cất lời, giọng điệu không cho phép phản bác, cũng không cho Trì Nghiên Tây cơ hội để hỏi ngược lại.

"Cậu có thể thuyết phục Trì Minh Qua sa thải và tống tôi đi?"

Trì Nghiên Tây dĩ nhiên là không thể. Sau khi bị Úc Chấp cho một đấm, cậu đã thưa chuyện với ông nội, nhưng hiếm khi ông lại không đồng ý với yêu cầu của cậu.

Cậu im lặng.

"Cậu định dùng thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ để thủ tiêu tôi?"

"Tôi mới không làm cái chuyện vô phẩm đó!"

Cậu, Trì Nghiên Tây, một Alpha đầu đội trời chân đạp đất, nào phải loại tiểu nhân hèn mọn âm hiểm.

"Tốt lắm, xem ra phương thức để chúng ta giải quyết vấn đề không còn nhiều." Úc Chấp vừa nói vừa đứng dậy, tầm nhìn dần chuyển từ ngước lên thành ngang bằng với Trì Nghiên Tây, đến khi đứng thẳng hoàn toàn, ánh mắt anh lại hơi trĩu xuống.

Không quá rõ ràng, nhưng sự thật đúng là vậy.

Trì Nghiên Tây đang cơn giận dữ không hề nhận ra mình thấp hơn Úc Chấp khoảng một, hai phân, nếu không chắc chắn sẽ vỡ phòng cả tinh thần.

"Phương thức gì…"

"Tôi thiên về giải quyết bằng vũ lực cho đơn giản. Cậu…" Úc Chấp ngập ngừng, "chấp nhận, hay là bị ép chấp nhận?"

Trì Nghiên Tây lộ ra một tia mờ mịt, hai giây sau mới hiểu ra được ý tứ ngoắt ngoéo trong lời của Úc Chấp, ý cũng đơn giản, chẳng qua là hôm nay anh ta quyết phải đánh mình một trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!