[Daddy]Chương 50: Úc Chấp: Đây là cách tôi trả thùTrong xe vang lên tiếng ho, sắc mặt Úc Chấp vẫn không có chút huyết sắc nào, dưới lớp áo đen càng thêm phần tái nhợt.
Tin nhắn của Tần Liên Khê nhảy ra, anh liếc nhìn: [Anh ơi, anh sắp gặp bố rồi. Thật ra em cũng muốn đi, nhưng bố nói hai người nên nói chuyện riêng trước. Anh ơi, bố thật sự rất buồn về chuyện này, nhưng dù sao bố cũng không biết, anh hiểu được mà phải không? Anh cũng là người lớn rồi, không cần thiết phải làm mọi chuyện khó coi quá, đúng không ạ?]
Úc Chấp có thể hiểu được việc cậu ta bảo vệ cha mình như vậy, dù sao cậu ta cũng đã được hưởng một tình yêu thương của cha, một gia đình hạnh phúc như thế.
Trong lúc chờ đèn đỏ, anh trả lời một câu: [Hắn ta toàn nói dối đấy.]
[Không thể nào!]
[Bố sẽ không lừa em!]
Xe chạy qua ngã tư, đối phương vẫn không từ bỏ mà gửi thêm một tin nhắn.
[Biết đâu là do mẹ của anh đã lừa anh thì sao.]
[Dù sao một omega chưa chồng mà có con, nói ra cũng không hay ho gì, nên mới đổ hết lỗi lên người bố.]
Đối phương lại gửi một tin nhắn nữa nhưng nhanh chóng thu hồi.
Nhưng Úc Chấp đã thấy.
[Bố nói họ quen nhau từ nhỏ, nhưng dù thanh mai trúc mã cũng đâu có quy định là không được chia tay. Rõ ràng đã chia tay rồi mà còn tự ý sinh con thì đúng là tự tìm phiền phức mà.]
Úc Chấp cong môi, những lời này của cậu ta nói hay thật.
Ngón trỏ anh khẽ gõ lên vô lăng.
Qua một ngã tư nữa, Tần Liên Khê lại gửi tin nhắn tới: [Thôi không bàn chuyện của người lớn nữa. Anh ơi, em rất mong được đi chơi cùng anh.]
Cửa quán cà phê được đẩy ra, một tiếng chuông trong trẻo vang lên. Úc Chấp từ luồng khí lạnh lẽo bước vào một gian phòng ấm áp như xuân về, bị k*ch th*ch đến ho khan vài tiếng. Nắm tay đặt trên môi hạ xuống, trên mu bàn tay vẫn còn thấy dấu kim tiêm.
Anh quét mắt một vòng, dễ dàng nhận ra Phương Bất A, mái tóc bạc đó thực sự quá nổi bật.
Khi anh đi tới, Phương Bất A cũng chú ý đến anh, ánh mắt nhìn anh phức tạp, có vài phần chột dạ, vài phần né tránh, vài phần đề phòng và vài phần tò mò.
Úc Chấp ngồi xuống chiếc ghế sofa bán nguyệt màu sẫm, tiện tay úp điện thoại lên bàn. Hơi nóng trong quán bám lên cửa sổ một lớp sương trắng, nửa trên của cửa sổ dưới ánh nắng lại trong veo, có thể thấy rõ tuyết trắng rơi suốt đêm qua bên ngoài.
Phương Bất A cẩn thận đánh giá đứa con trai đối diện. Không ngờ Minh Hy lại sinh đứa bé này ra. Hắn còn nhớ lúc mình rời đi, Minh Hy vừa mới mang thai. Hắn đã nghĩ sau khi mình bặt vô âm tín lâu như vậy, Minh Hy sẽ bỏ đứa bé đi. Dù cô không muốn, chú Úc chắc cũng sẽ ép cô đi mới phải.
Ánh mắt hắn dừng trên cổ tay Úc Chấp chỉ có một chiếc đồng hồ, không có vòng tay biểu trưng cho thân phận alpha hay omega, không khỏi thất vọng. Nếu không phải vì dung mạo này, hắn thật chẳng tin nổi đứa con của hắn và Minh Hy lại chỉ là một beta.
Úc Chấp mặc cho hắn ta đánh giá, tư thái thong dong, còn điềm nhiên gọi một ly cà phê, thêm thật nhiều đường và sữa.
Phương Bất A thu lại ánh mắt dò xét, trước khi mở miệng còn gượng cười: "Năm nay con chắc 24 rồi nhỉ. Nghe Bảo… nghe Liên Khê nói con làm vệ sĩ cho nhà họ Trì. Tuy nhà họ Trì là gia tộc lớn nhưng công việc vệ sĩ luôn nguy hiểm. Nếu con muốn, ta có thể sắp xếp cho con một công việc an toàn, đãi ngộ tốt, vẻ vang."
Úc Chấp nghe hiểu, cả đoạn dài này chỉ có một trọng điểm, hắn ta chê công việc của anh không vẻ vang.
Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra. Cún con rất có tài tiên tri, hôm nay anh đúng là cần hút thuốc, nếu không thật khó mà không ra tay giết người ngay tại đây.
Phương Bất A thấy anh lấy thuốc ra thì nhíu mày: "Ở đây không được hút thuốc."
Úc Chấp thản nhiên châm thuốc, rít một hơi mạnh, lồng ngực lại dâng lên một luồng khí khiến anh ho khan.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng phát hiện và đi tới: "Thưa anh, xin lỗi, quán chúng tôi cấm hút thuốc ạ."
Phương Bất A đối diện lộ vẻ khó xử, là sự khó xử vì thấy mất mặt.
Úc Chấp ngậm điếu thuốc, từ túi áo khoác trong lấy ra một tấm thẻ, tiện tay đưa qua: "Năm mươi vạn, cô đi giải quyết vấn đề này đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!