Chương 5: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 5: Ngoài tân ra, chẳng được tích sự gì. Trì Nghiên Tây tức đến lồng lộn.

Hắn! Hắn lại dám cả gan lưng tròng với cô út mà đi v* v*n người khác! Đồ beta ph*ng đ*ng!

Cậu sấn sổ lại bên cửa sổ sát đất, bật máy ảnh trên điện thoại lên. Cứ đợi đấy, cậu sẽ chụp lại hết tất cả, ném bằng chứng vào mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ sợ đến mức quỳ xuống đất van xin cậu đừng mách cô út.

Đến lúc đó, chẳng phải hắn sẽ răm rắp nghe theo sự sắp đặt của cậu hay sao.

Trì Nghiên Tây càng nghĩ càng hưng khởi, cả người gần như dán chặt vào cửa kính, ngón tay không ngừng bấm nút chụp. Gương mặt của Úc Chấp trong màn hình rõ đến độ, nếu muốn, cậu thậm chí có thể đếm được anh có bao nhiêu sợi lông mi.

"Chà, da đẹp thật đấy, nhìn thế này mà không thấy một lỗ chân lông nào."

Trì Nghiên Tây lầm bà lầm bầm, đổi đủ tư thế, tìm mọi góc độ, quyết phải chụp lại toàn cảnh vụ ngoại tình này.

Chung Sơn ngơ ngác nhìn cậu chủ nhà mình đang hóa thân thành tắc kè hoa trên cửa sổ.

Úc Chấp không hề từ chối sự săn đón của Alpha, anh chỉ khẽ cúi đầu, điếu thuốc được châm lên, bùng cháy thứ nhiệt độ khiến mùa hè này càng thêm phần oi ả, in bóng trong đôi mắt hân hoan của Alpha kia.

Anh lặng lẽ nuốt nhả từng làn khói, thứ hương vị thanh khiết mà đăng đắng lững lờ bay về phía Alpha, khiến yết hầu gã trượt lên xuống, ánh mắt mỗi lúc một thiêu đốt.

Không ít người xung quanh thường len lén liếc nhìn về phía hai người họ, nhưng phần nhiều ánh mắt đều dừng lại trên gương mặt của Úc Chấp. Quả thực là tuyệt diệu.

Với chuyện bị bắt chuyện làm quen, Úc Chấp đã quen từ lâu. Ngay cả ở Tam Giác Châu Châu, nơi ăn tươi nuốt sống không chừa cả xương, những kẻ cùng hung cực ác kia để có thể lưu lại một ấn tượng ban đầu tốt đẹp trong mắt anh cũng sẽ tình nguyện đeo lên chiếc mặt nạ của một quý ông lịch thiệp.

Trong mắt anh, tất cả chỉ khiến người ta buồn nôn.

Anh biết mình đẹp. Lần đầu tiên anh ý thức được điều đó, là cái lần bị gã khốn kia sờ vào mông, bởi sau khi sờ xong, gã còn bồi thêm một câu: "Đồ tạp chủng mà cũng đẹp ra phết, mày nhất định phải phân hóa thành omega đấy nhé, tao chờ."

Sau này, đôi khi vì để hoàn thành nhiệm vụ, anh buộc phải "quyến rũ" một vài người.

Chị Hồng thường nói nhất là: "Hết cách rồi, mấy đứa mặt méo mày xệ trong đội mà ra tay thì gọi là đi đòi mạng, chị Hồng chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi."

Thực ra chuyện này đối với anh cũng rất đơn giản, về cơ bản anh chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ thảng hoặc, tùy theo xu hướng giới tính của đối phương, anh cần phải mặc đồ nữ. Đồ nữ mà chị Hồng chuẩn bị phần lớn đều khá nóng bỏng, hở lưng, xẻ tà, tất đen, trong ấn tượng dường như cũng có một lần mặc váy trắng tinh.

Đây không phải là một ký ức tốt đẹp gì, giày cao gót thật sự rất khó đi, nhưng dùng giày cao gót để đạp người thì sát thương lại tăng gấp bội, đó là một ưu điểm.

Thấy anh mãi không lên tiếng, Chung Tử Kỳ không kìm được bèn mở lời: "Cuộc đua sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó bây giờ vẫn còn kịp."

Làn gió thổi tan đi làn khói mờ ảo giữa hai người, ánh mắt của Úc Chấp lúc này mới thực sự rơi xuống người Chung Tử Kỳ. Vóc dáng của gã đàn ông này quả thực rất ổn, cơ bắp rắn chắc.

Ở một nơi đông người thế này, dùng súng không phải là lựa chọn hay, vũ khí lạnh vẫn an toàn hơn. Với một kẻ có vóc dáng như vậy, vị trí ra tay tốt nhất là giữa các xương sườn, chỉ cần một nhát dao là xuyên thủng, dễ như trở bàn tay.

Phải chọn loại dao thật bén ngót, sau khi đâm vào thì rạch một đường ngang về phía trung tâm cơ thể.

Đối phương chắc chắn sẽ chết.

Tầm nhìn của anh dừng lại giữa những xương sườn dưới ngực Chung Tử Kỳ, lực hút thuốc bất giác mạnh hơn.

Chung Tử Kỳ để ý thấy ánh nhìn của Úc Chấp, nhưng lại hiểu lầm ý tứ trong đó, bèn ưỡn ngực ra thêm một chút, thầm nghĩ quả nhiên tập gym không uổng công.

Anh em nhà họ Cao đi một vòng quanh đó, không thấy kẻ nào khả nghi.

Cao Hãn vừa quay đầu lại, nhíu đôi mày rậm, lẩm bẩm một câu: "Đúng là đồ vô dụng!"

Cao Vũ: "Sao thế?"

Cao Hãn: "Cậu xem, hắn bị người ta bắt nạt đến sắp khóc rồi kìa, đúng là làm mất mặt đội vệ sĩ chúng ta."

Cao Vũ ngờ vực nhìn theo hướng mắt của gã, hóa ra là đang nói Úc Chấp, nhưng sao anh ta lại không nhìn ra Úc Chấp sắp khóc nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!