[Daddy]Chương 49: Buổi sáng hạnh phúc của cún conNửa đêm về sáng, đèn trong phòng ngủ bật lên. Trì Nghiên Tây theo lời bác sĩ dặn, dùng tăm bông thấm nước, cẩn thận thoa lên đôi môi khô khốc của Úc Chấp.
Sau vài lượt, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu dịch truyền, dung dịch thuốc chầm chậm, đều đặn nhỏ xuống từng giọt. Quần áo trên người Úc Chấp đã được cậu thay bằng bộ đồ ngủ thoải mái.
Cậu bị hơi thở nóng rẫy của Úc Chấp đánh thức. Người đang sốt mê sảng những lời khó chịu, cậu vội gọi bác sĩ đến, đo một cái, sốt đến 42 độ, thực sự đáng sợ.
"Đã bảo là sẽ ốm mà."
Trì Nghiên Tây lẩm bẩm ngáp một cái, đăm đăm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Úc Chấp, rồi cười gian thành một gã lãng tử ph*ng đ*ng, vươn tay véo một cái lên má anh.
"Hí hí~ Tiểu mỹ nhân cứ la đi, la rách cổ họng cũng chẳng ai tới cứu đâu~"
Nựng má trái rồi lại xoa má phải, Trì Nghiên Tây sướng mê tơi. Đang định véo von Úc Úc đại bảo bối để nựng nịu cho đã thì điện thoại reo, cầm lên xem mà ngớ người.
Cậu bước ra khỏi phòng ngủ: "Ông nội, sao ông còn chưa ngủ muộn thế này? Người già thức khuya không tốt đâu ạ~ Cháu là cháu trai phải nói ông mới được."
Trì Nghiên Tây thừa biết cuộc gọi này có ý gì, đành bông đùa tếu táo hòng lấp l**m cho qua.
"Có kẻ không ngoan, người già này tự nhiên chẳng thể nào yên giấc được."
Trì Nghiên Tây cười gượng hai tiếng: "Ai không ngoan ạ, cháu đi xử lý nó ngay."
"Cháu."
"Cháu? Ông nội vu oan cho cháu, cháu ngoan lắm mà." Trì Nghiên Tây đứng ngoài hành lang, qua khe cửa hé nhìn Úc Chấp trong phòng.
"Ngoan đến mức nửa đêm canh ba còn ở trong nhà một beta."
"…Ông nội, anh ấy bị ốm."
"Xem ra cậu đã quên chuyện lần trước hứa với ta rồi."
"Cháu đã hứa với cô út sẽ chăm sóc anh ấy."
"Nhà họ Trì có không biết bao nhiêu người chăm sóc được nó, chẳng phiền đến cháu, đại thiếu gia nhà họ Trì, càng không phiền đến mức một alpha như cháu phải thức trắng đêm để phát hiện ra một beta như nó đổ bệnh ngay trong nhà mình, phòng ngủ của mình."
"Lập tức rời khỏi chỗ nó ngay."
Nghe mệnh lệnh không vui của ông nội, Trì Nghiên Tây phiền muộn day day ấn đường. Cậu không phải người hay thức khuya, đầu sẽ đau, bây giờ lại càng đau hơn.
Ánh đèn trong phòng lù mù, tiếng dịch truyền tí tách khẽ khàng. Chàng beta đang bệnh mất đi vẻ lạnh lùng và lợi hại thường ngày, gần như thiếp đi trong vô thức. Anh nằm nghiêng, thân mình hơi co lại, mày nhíu chặt vì khó chịu.
Cậu nhìn anh, thực sự không tài nào bỏ mặc Úc Chấp trong tình trạng này được: "Đợi mai anh ấy tỉnh lại cháu sẽ về ngay."
"Nghiên Tây."
Giọng Trì Minh Qua ẩn chứa cơn thịnh nộ. Kể từ khi cha mẹ Trì Nghiên Tây qua đời, đây là lần đầu tiên ông nổi giận với cậu.
Trì Nghiên Tây buông tay, ấn đường đỏ ửng một mảng. Alpha đã quyết thì sẽ không dễ dàng thay đổi: "Ông nội, ngày mai cháu nhất định sẽ về. Ông nghỉ đi ạ."
Cậu chủ động cúp máy.
Cậu tin, vì giữ thể diện và danh tiếng cho cậu, ông nội sẽ không làm to chuyện, ép người lôi mình về.
Thở dài một hơi.
Đây có lẽ là cái gọi là được cưng chiều nên chẳng biết sợ là gì chăng. Cháu xin lỗi, ông nội.
Trở lại phòng ngủ, cậu lấy tăm bông mới thấm nước thoa lên môi cho Úc Chấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!