[Daddy]Chương 48: Kỹ thuật hôn của anh tệ thậtDòng nước từ vòi hoa sen tranh nhau xối lên cơ thể hoàn mỹ ấy, mong mỏi được nán lại trên đó thêm một giây, mong được chạm đến nhiều nơi hơn trên thân thể ấy, cuối cùng mang theo hương thơm của chủ nhân mà vui vẻ thỏa mãn rời đi cùng bè bạn.
Úc Chấp vuốt ngược mái tóc từ đỉnh đầu ra sau, nhắm mắt ngửa đầu mặc cho dòng nước ấm vỗ về, hàng mi như cánh quạ khẽ run rẩy.
Mọi động tác đều tự nhiên, tự tại.
Thế nhưng, cách anh chưa đầy một mét, một alpha tr*n tr** đang chắp tay sau lưng ngồi xổm trên đất.
Alpha trẻ tuổi nếu chỉ nhìn vóc dáng còn có phần hơn cả người đang đứng dưới vòi sen. Một giọt nước rơi trúng hình xăm đóa bỉ ngạn rực rỡ nơi xương quai xanh của beta, lúc văng ra tứ phía dường như cũng nhuốm một màu máu yêu kiều, rơi xuống đôi môi căng mọng của alpha, điểm thêm một nét ẩm ướt, rồi bị chiếc lưỡi hồng mềm mại tham lam cuốn đi.
Khoảng cách quá gần, người alpha cũng gần như ướt sũng, hình xăm nơi bắp đùi khiến người ta miên man suy tưởng dường như càng thêm đậm đặc, diễm lệ. Cậu ngồi d*ng ch*n, khiến hình xăm như dải ruy băng đỏ trên hộp quà đã được mở ra, còn món quà bên trong hộp, tự nhiên là…
Ngoài dự đoán của Úc Chấp, Trì Nghiên Tây không hề lộ vẻ si mê. Alpha vẫn nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt chậm rãi lướt trên người anh, từng tấc, không sót một ly.
Ánh mắt đó là… xót thương.
Úc Chấp nhíu mày.
Trì Nghiên Tây đang nhìn những vết thương trên người Úc Chấp. Trước đây lúc lấy số đo may quần áo cho anh, cậu đã thấy những vết sẹo trên thân trên của Úc Chấp, lúc đó cậu đã tưởng tượng, những nơi cậu không thấy có phải cũng có rất nhiều sẹo không?
Sự thật quả đúng như vậy.
Cậu nhìn qua từng vết sẹo, trên đôi chân dài của Úc Chấp, sẹo như những vết nứt trên ngọc trắng.
Cậu chưa từng thấy ai có nhiều sẹo đến thế. Cậu nhớ Úc Chấp năm nay cũng mới hai mươi bốn tuổi, ở Đế Đô, tuổi này thường mới tốt nghiệp đại học không lâu, vừa rời khỏi tháp ngà chuẩn bị bước vào xã hội chịu đòn roi của cuộc đời, đa số còn ngây thơ, ngốc nghếch, tràn đầy kỳ vọng vào tương lai.
Thế nhưng Úc Chấp hai mươi bốn tuổi…
Trì Nghiên Tây đang suy nghĩ bỗng bị Úc Chấp bóp cằm, bắt phải đối diện ánh mắt.
Úc Chấp cúi mắt, con ngươi màu sáng ngậm nước càng thêm lạnh lẽo: "Thu lại cái ánh mắt đó của cậu đi, ghê tởm lắm."
Anh hất tay.
Trì Nghiên Tây loạng choạng suýt ngã.
Úc Chấp lau khô người, chỉ có mái tóc dài ướt sũng nhanh chóng làm ướt lại tấm lưng.
"Để em sấy tóc cho anh."
Trì Nghiên Tây đứng dậy, cậu hiểu được, Úc Chấp không phải nói cậu ghê tởm, mà là nói ánh mắt thương hại hay tâm lý thương hại đó thật ghê tởm. Đối với Úc Chấp, đó mới là sự xúc phạm thật sự, nên cậu không hề tức giận hay buồn bã.
Cậu đi qua, cầm lấy máy sấy ra hiệu cho Úc Chấp ngồi xuống.
Úc Chấp ngồi xuống, chứng tỏ suy nghĩ của Trì Nghiên Tây không sai, anh không ghét cậu.
Mái tóc mềm mại trong tay bị làn gió ấm thổi tung lên rồi hạ xuống. Úc Chấp khoan khoái nhắm mắt, Trì Nghiên Tây thật sự rất biết sấy tóc, tay không nhẹ không nặng, trước khi da đầu cảm thấy nóng, máy sấy sẽ rời đi, tóc cũng không quất vào mặt anh.
Ngay cả sự bứt rứt vì cả buổi không được hút thuốc của anh cũng tạm thời được xoa dịu.
Sấy khô tóc, Trì Nghiên Tây cầm lấy chiếc lược gỗ, trong đầu lóe lên cảnh phim cậu từng xem, cô dâu trước khi về nhà chồng sẽ có những lời chúc may mắn khi chải đầu.
Tên nhà quê này chắc chắn không hiểu.
Cậu chải lược từ đỉnh đầu Úc Chấp xuống, lẩm bẩm: "Một chải, chải đến cuối đường."
Úc Chấp mở mắt, từ trong gương nhìn alpha đang cười ngọt ngào.
Trì Nghiên Tây: "Hai chải, bạc đầu giai lão."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!