Chương 45: (Vô Đề)

[Daddy]Chương 45: Chó con ăn kem"Mẹ kiếp! Sao lại tối om thế này?"

"Thằng nào tắt đèn đấy?"

Cửa cuốn đã kéo xuống, tầng hai cũng chẳng bật đèn, bóng tối nặng trịch đổ ập xuống trong nháy mắt, khiến mọi người như rơi xuống vực sâu không đáy, đôi mắt chưa kịp thích ứng chẳng thể nhìn ra nổi một đường nét mờ ảo.

Và giữa bóng đêm đó, Úc Chấp lần theo tiếng động, xuất hiện ngay sau lưng một gã. Bàn tay thon dài xoè ra trong màn đêm, những khớp ngón tay gồ lên bùng nổ sức mạnh kinh người, bịt chặt miệng đối phương, tay kia đưa ngang con dao tới trước cổ, rạch qua không chút do dự.

Máu tươi phun ra như suối.

Chỉ tiếc rằng, giữa đêm đen chẳng có ai thưởng lãm.

"Vừa nãy có trúng thằng kia không nhỉ?"

"Mau tìm công tắc đi, bật mấy cái đèn khác lên, một lũ vô dụng."

"Đừng vội, đừng vội, cửa đóng rồi nó không chạy được đâu."

Kẻ bị cắt cổ co giật một hồi trong tay Úc Chấp, đôi mắt đã mất đi ánh sáng sẽ chẳng bao giờ đợi được đến khoảnh khắc rạng ngời ấy nữa. Anh tiện tay vứt hắn ra, tiếng rơi xuống đất chẳng gây được chút chú ý nào giữa mớ âm thanh hỗn loạn.

Mảnh kính vỡ cuối cùng rơi khỏi vạt áo khoác của Úc Chấp theo từng bước chân, còn anh đã lần theo tiếng động, tiến về phía người thứ hai gần mình nhất.

Anh là con bướm tử thần trong đêm tối, ánh dao và máu tươi cùng nhau khiêu vũ.

Khi đến gần người thứ hai, tiếng bước chân dồn dập từ bên cạnh chen ngang vào, miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó. Bàn tay cầm dao của Úc Chấp lặng lẽ chuyển hướng về phía đối phương.

"Phập—"

Là tiếng dao đâm vào da thịt, cực kỳ nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng với hai kẻ trong cuộc. Gã kia khẽ rên một tiếng rồi dừng bước. Vết đâm không sâu, hắn còn đang ngơ ngác, thậm chí nghĩ mình xui xẻo va phải thứ gì, cúi đầu nhìn xuống. Giây tiếp theo, bàn tay cầm dao đột ngột dùng sức, trong nháy mắt chỉ còn trơ lại chuôi dao bên ngoài.

Trước khi kẻ đó kịp hét lên đau đớn, con dao đã được rút ra rồi lại đâm vào.

Nhanh như chớp giật, mười mấy nhát dao khiến đối phương đau đến không thốt nổi một lời. Miệng hắn như vách đá, máu tươi là dòng thác đổ không ngừng, làm bẩn cả áo khoác của Úc Chấp.

Một luồng sáng từ phía đối diện quét tới. Úc Chấp siết cổ đối phương, nhấc hắn lên che chắn cho mình, đối diện với đôi mắt tuyệt vọng và phẫn hận của hắn, anh thản nhiên thưởng thức một giây.

Anh nhận ra, đám vệ sĩ ở Đế Đô và những kẻ làm nghề tương tự đều thiếu một nhận thức cơ bản.

Kẻ giết người, ắt có ngày bị người giết.

Thế nên, dù có ngày Úc Chấp đang đi trên đường mà bị một gã ăn mày lao tới đâm chết, anh cũng sẽ chẳng thấy lạ hay tức giận.

Kẻ dùng đèn pin điện thoại chiếu tới chỉ liếc bọn họ một cái. Ánh sáng tập trung ở phía trên, hai người trông như đang nói chuyện đối mặt, vậy nên hắn không dừng lại mà xoay đi hướng khác. Lần lượt có thêm vài người lôi điện thoại ra.

Trong chốc lát, từng chùm sáng lia qua lia lại. Úc Chấp tạm thời chưa đẩy kẻ này ra, đôi mắt màu sáng nhạt dõi theo nguồn sáng để quan sát tình hình xung quanh, đồng thời tìm kiếm Trì Nghiên Tây.

"Mọi người ngửi thấy không? Mùi máu tanh nồng quá."

"Chắc là của thằng kia…"

Kẻ nói câu này giọng run rẩy, thậm chí không dám nhắc đến tên Trì Nghiên Tây. Vừa nghĩ tới việc thật sự đã giết Trì Nghiên Tây, hắn lại thấy run sợ. Dù gì, Trì Nghiên Tây không phải là đám dân thường không có ô dù chống lưng như trước kia.

Một người vô thức chiếu điện thoại về phía cửa, chỉ thấy mặt đất trống không, chẳng có ai cả.

Hắn sững người, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại: "Không… không có ai! Cửa không có ai! Cậu ta không ở đó!"

Nhiều thứ như vậy nện xuống, Trì Nghiên Tây không thể nào không ở cửa được.

Tân Ý, kẻ đã nấp sau bàn làm việc ngay khi đèn tắt, cau mày nhìn ra cửa. Đột nhiên, đèn sáng choang, khiến tất cả mọi người phải nheo mắt hoặc nhắm nghiền lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!